Ông Đặng Văn Ngữ - Một người trí thức yêu nước

essays-star4(230 phiếu bầu)

Ông Đặng Văn Ngữ, một bác sĩ tài ba, đã rời Nhật Bản vào năm 1949 để tham gia vào cuộc kháng chiến chống thực dân. Để tránh bị phát hiện, ông đã phải vòng qua Thái Lan, sang Lào, rồi trở về Nghệ An trước khi lên chiến khu Việt Bắc. Trên hành trình đầy gian khổ, ông luôn giữ bên mình một ống nấm pê-ni-xi-lin mà ông đã chế tạo từ Nhật Bản. Nhờ vào ống nấm này, ông đã chế được "Bác sĩ Đặng Văn Ngữ - Bác sĩ chữa sốt rét" để chữa trị cho thương binh. Năm 1967, khi ông đã gần 60 tuổi, ông lại lên đường ra mặt trận để đóng góp cho đất nước. Trên chiến trường, bệnh sốt rét hoành hành và đồng bào cần sự trợ giúp của ông. Sau nhiều ngày khổ công nghiên cứu, ông đã chế tạo thành công thuốc chống sốt rét và tụ tiêm thủ vào cơ thể mình những liều thuốc này. Thuốc đã cho hiệu quả cao và đem lại sự cứu chữa cho nhiều người. Tuy nhiên, giữa cuộc chiến, một trận bom của địch đã cướp đi người trí thức yêu nước và tài năng của chúng ta. Ông Đặng Văn Ngữ đã để lại một di sản vĩ đại và là một người trí thức yêu nước mẫu mực. Theo ĐÚC HC Phần tranh luận: Ông Đặng Văn Ngữ là một người trí thức yêu nước đích thực. Qua cuộc đời và công việc của mình, ông đã không ngừng đóng góp cho sự phát triển của đất nước và nhân dân. Ông đã không chỉ là một bác sĩ tài ba, mà còn là một nhà nghiên cứu và phát minh giỏi. Ông đã chế tạo thành công thuốc chống sốt rét và tụ tiêm thủ vào cơ thể mình, đem lại hy vọng và sự cứu chữa cho nhiều người. Tuy nhiên, ông Đặng Văn Ngữ đã hy sinh cuộc sống và tài năng của mình trong cuộc chiến. Điều này cho chúng ta thấy rằng, người trí thức yêu nước không chỉ là những người có kiến thức và tài năng, mà còn là những người sẵn sàng hy sinh và đóng góp cho cộng đồng. Chúng ta cần trân trọng và tôn vinh những người như ông Đặng Văn Ngữ, và học tập từ tấm gương của họ. Trong xã hội hiện đại, người trí thức yêu nước vẫn đóng vai trò quan trọng trong sự phát triển của đất nước. Chúng ta cần khuyến khích và tạo điều kiện cho các nhà nghiên cứu, nhà văn, nhà báo và những người có tài năng khác để phát huy tối đa khả năng của mình và đóng góp cho xã hội. Chúng ta cần tạo ra một môi trường thân thiện và đáng tin cậy để khuyến khích sự sáng tạo và đổi mới. Trong kết luận, ông Đặng Văn Ngữ là một người trí thức yêu nước mẫu mực, đã để lại một di sản vĩ đại và là nguồn cảm hứng cho chúng ta. Chúng ta cần trân trọng và tôn vinh những người như ông, và tạo điều kiện tốt nhất để phát triển và khai thác tài năng của người trí thức yêu nước.