Tước áo mũ, giải về triều xét xử: Sự công bằng hay bất công?
Trong lịch sử triều đại phong kiến, việc tước áo mũ và giải về triều xét xử đã là một vấn đề gây tranh cãi. Trong trường hợp của Đặng, vào năm thứ 8 (1827), mùa xuân, vua đã cho Đặng được khai phục nguyên hàm Thống chế. Điều này đã gây ra nhiều tranh luận về tính công bằng của quyết định này. Trước đó, Đặng đã sợ tội và đã tư sát. Công chúa Ngọc Anh, người là vợ của Đặng, đã phải để tang chồng trong một năm. Tuy nhiên, vào năm thứ 13 (1832), con trai của công chúa Ngọc Anh là Trương Phúc Minh và con trai trưởng của chúa Ngọc Quỳnh là Phạm Vǎn Kiện đã được tập ấm làm Hiệu uý Cẩm y vệ và được miễn việc thượng trực (túc trực hầu vua). Điều này đã gây ra nhiều tranh cãi về tính công bằng và bất công trong việc bổ nhiệm chức vụ. Vào năm thứ 21 (1840) của triều đại Minh Mạng, vua đã sách phong cho bà Ngọc Anh làm Bảo Lộc Trưởng công chúa. Điều này đã gây ra nhiều tranh luận về tính công bằng của việc bổ nhiệm này, đặc biệt là khi vua đã lấy tên tổng đặt làm phong hiệu. Vào năm Thiêu Tri thứ nhất (1841), vua đã miễn cho các Thái trưởng công chúa (cô của vua) là các bà Ngọc Châu, Ngọc Quỳnh, Ngọc Anh và Ngọc Xuyến không phải quỳ lạy ở nội đình. Vua đã lý giải rằng các Thái trưởng công chúa đều là người họ rất thân của nhà vua, tuổi ngày một nhiều, và việc quỳ lạy không cần thiết. Tuy nhiên, điều này đã gây ra nhiều tranh cãi về tính công bằng và tôn trọng truyền thống. Trong việc tước áo mũ và giải về triều xét xử, có nhiều yếu tố cần được xem xét để đánh giá tính công bằng. Quyết định của vua có thể được coi là công bằng nếu nó dựa trên cơ sở công lý và không thiên vị. Tuy nhiên, nếu quyết định này dựa trên những yếu tố cá nhân hoặc gia đình, nó có thể bị coi là bất công. Trong tương lai, việc tước áo mũ và giải về triều xét xử cần được xem xét kỹ lưỡng để đảm bảo tính công bằng và tôn trọng truyền thống. Cần có sự cân nhắc và đánh giá đúng đắn để đưa ra quyết định phù hợp và công bằng cho tất cả mọi người.