Kiều ở nước người: Nỗi lòng của người con gái xa xứ
Kiều xa cha mẹ, lìa quê hương, dấn thân vào chốn phong trần đầy bão tố, mang theo trong tim nỗi niềm của một người con gái xa xứ. Nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương da diết, cồn cào như ngọn lửa âm ỉ, thiêu đốt tâm can nàng Kiều.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Nỗi nhớ quê hương da diết</h2>
Nàng Kiều nhớ Kim Trọng, nhớ cha mẹ, nhớ quê nhà, nhưng giờ đây tất cả chỉ còn là hoài niệm. Nàng như con chim lạc bầy, bơ vơ giữa dòng đời đầy sóng gió. Nỗi nhớ quê hương trong Kiều là nỗi nhớ về một thời thanh xuân tươi đẹp, về những tháng ngày vô tư lự bên gia đình, bên người yêu. Giờ đây, tất cả chỉ còn là dĩ vãng, là giấc mộng tan vỡ.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Nỗi đau thân phận bèo dạt mây trôi</h2>
Số phận đưa đẩy nàng vào chốn lầu xanh, trở thành món đồ chơi cho những kẻ lắm tiền nhiều của. Nàng Kiều đau đớn, tủi nhục khi phải bán rẻ thanh xuân, chôn vùi tuổi trẻ trong ô nhục. Nỗi đau ấy như ngàn vạn mũi dao đâm vào tim nàng, khiến nàng quặn thắt, xót xa.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Khát vọng được giải thoát, trở về quê hương</h2>
Dù phải chịu muôn vàn đắng cay, tủi nhục, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn Kiều vẫn le lói khát vọng được giải thoát, trở về quê hương. Nàng khao khát được sống một cuộc đời tự do, được ở bên cạnh những người thân yêu. Khát vọng ấy mãnh liệt như ngọn lửa, sưởi ấm tâm hồn nàng trong những ngày tháng tăm tối.
Nỗi lòng của Thúy Kiều khi ở nước người là nỗi lòng của một người con gái xa xứ, mang nặng những tâm tư, u uất. Nàng khao khát được trở về quê hương, đoàn tụ với gia đình, nhưng số phận nghiệt ngã đã đẩy nàng vào những bi kịch đau thương. Qua đó, Nguyễn Du đã khắc họa thành công số phận bất hạnh của người phụ nữ trong xã hội phong kiến và thể hiện tấm lòng nhân đạo sâu sắc của mình.