Cuộc Gọi Về Nhà: Một Chuyện Tình Mẹ Con
Một chiều tháng năm, khi tôi gọi về nhà, tôi nghe thấy giọng nói run run thật quen thuộc. Tôi biết đó là bà tôi, người luôn quan tâm và lo lắng cho tôi. Bà hỏi sao tôi mãi không về, và tôi chỉ có thể trả lời rằng con bận quá chẳng nói được lâu. Tôi phải vội vã hỏi bà thêm vài câu rồi lại lao vào với công việc ngổn ngang. Bà tôi biết rằng con tôi đang giận với cha mẹ. Bà chỉ biết thở dài và khuyên tôi đừng bỏ ăn. Bà nói rằng nếu khó khăn không đủ no, thì vẫn có bữa cơm của bà ở nhà. Bà khuyên tôi đừng một mình và tìm về nơi con ấm êm. Bà biết con tôi sẽ nhớ đường. Bà tôi cũng khuyên tôi đừng giận cha mẹ. Bà nói rằng sớm tối lo cho cơm áo, và đôi khi cũng ân hận lắm. Bà dặn vặt không biết nói với con thế nào, và đừng giận mẹ con. Bà muốn thấy con tôi lớn lên và trở nên người. Bà tôi cũng khuyên tôi đừng giận bà con. Bà biết cuộc đời không dễ dàng và muốn ở bên con cháu mãi mãi. Bà lo lắng cho tương lai và sợ rằng một ngày nào đó, bà sẽ đi và không thấy con ở đây. Bà hy vọng con tôi sẽ hiểu ra giá trị của gia đình và luôn rộng vòng tay chào đón. Cuộc gọi về nhà của bà tôi là một chuyện tình mẹ con đầy tình cảm và sự quan tâm. Bà luôn lo lắng và khuyên bảo con tôi trong những khó khăn. Bà muốn con tôi hạnh phúc và ấm êm trong cuộc sống. Cuộc gọi đó là một lời nhắc nhở cho tôi về tình yêu thương và sự quan tâm của một người mẹ.