MÔ CÔI TỘI LAM AI O'I - Thương Thương Nỗi Nhọc Của Những Đứa Trẻ Bơ Vơ ##

essays-star4(328 phiếu bầu)

Bài thơ "MÔ CÔI TỘI LAM AI O'I" của tác giả Nguyễn Du đã khắc họa một cách chân thực và cảm động nỗi khổ của những đứa trẻ mồ côi, bơ vơ giữa dòng đời. Qua những câu thơ đầy xúc động, tác giả đã khơi gợi trong lòng người đọc sự đồng cảm sâu sắc với số phận bất hạnh của những em bé ấy. Thật vậy, "Thương thân trẻ bơ vơ côi cút" - câu thơ mở đầu đã gợi lên hình ảnh những đứa trẻ không nơi nương tựa, không có vòng tay yêu thương của cha mẹ. "Không nhà ai chǎm chút chiều đông" - câu thơ tiếp nối nhấn mạnh sự thiếu thốn về vật chất và tinh thần mà những đứa trẻ mồ côi phải gánh chịu. Chúng không được ai chăm sóc, không có nơi nương náu khi mùa đông tới. Hình ảnh "Tay ôm em bé ngửa lòng" cho thấy sự yếu đuối, vô vọng của những đứa trẻ mồ côi. Chúng phải tự chăm sóc lấy mình, tự gánh vác nỗi đau thương lớn nhất của cuộc đời. "Giữa dòng đời mới tuôn dòng lệ châu" - câu thơ này như một lời than thở xót xa của tác giả trước nỗi đau thương của những đứa trẻ mồ côi. Chúng phải chịu đựng sự bất công của cuộc sống, phải đối mặt với những khó khăn và thử thách mà không có ai bên cạnh hỗ trợ. Bài thơ còn gợi lên sự thương xót cho những đứa trẻ mồ côi phải chịu đựng sự thiếu thốn về vật chất. "Thân côi cút ban đầu khổ lắm" - câu thơ này nhấn mạnh sự khó khăn mà những đứa trẻ mồ côi phải đối mặt. Chúng không có tiền bạc, không có nhà cửa, không có ai nuôi nấng. "Mẹ rời xa cha cũng hâm hiu" - câu thơ này gợi lên sự cô đơn, bơ vơ của những đứa trẻ mồ côi. Chúng không có cha mẹ bên cạnh, không có ai chia sẻ nỗi đau thương. "Nuôi em nǎm tháng chǎt chiu" - câu thơ này cho thấy sự vất vả của những đứa trẻ mồ côi phải tự nuôi nấng mình. Chúng phải làm việc nhặt nhạnh, phải chịu đựng sự khó khăn và thử thách để có thể sống sót. "Chung tay nhờ cậy sớm chiều người xa" - câu thơ này gợi lên sự tử tế, nhân ái của những người lòng tốt đã giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi. Tuy nhiên, sự giúp đỡ ấy cũng chỉ là tạm thời, không thể thay thế được tình yêu thương của cha mẹ. Bài thơ còn gợi lên sự thương xót cho những đứa trẻ mồ côi phải chịu đựng sự thiếu thốn về tinh thần. "Thương em nhớ cha nhòa ướt gói" - câu thơ này cho thấy sự nhớ thương da diết của những đứa trẻ mồ côi đối với cha mẹ. Chúng luôn mong muốn được gặp lại cha mẹ, được nhận sự yêu thương của cha mẹ. "Nương nhờ người sớm tôi rau tương" - câu thơ này cho thấy sự vất vả của những đứa trẻ mồ côi phải làm việc nhặt nhạnh để kiếm sống. Chúng phải chịu đựng sự khó khăn và thử thách để có thể sống sót. "Mai sau em lớn đến trường" - câu thơ này gợi lên niềm hy vọng cho những đứa trẻ mồ côi. Chúng luôn mong muốn được học hành, được nâng cao kiến thức để có thể tự lập đời mình. "Nhớ ơn bá tánh nhịn nhường cái ǎn" - câu thơ này cho thấy sự biết ơn của những đứa trẻ mồ côi đối với những người lòng tốt đã giúp đỡ mình. Chúng luôn ghi nhớ sự tử tế, nhân ái của những người ấy. "Chiều buống xuống một thân lê bước" - câu thơ này gợi lên sự cô đơn, bơ vơ của những đứa trẻ mồ côi. Chúng phải tự mình đi trên con đường đời và đối mặt với những khó khăn và thử thách. "Khói hương tàn lướt thướt mưa giông" - câu thơ này gợi lên sự buồn bã, tàn tạ của cuộc sống. Chúng phải chịu đựng sự bất công của cuộc sống, phải đối mặt với những khó khăn và thử thách mà không có ai bên cạnh hỗ trợ. "Cha ơi có thẩu nôi lòng" - câu thơ này cho thấy sự nhớ thương da diết của những đứa trẻ mồ côi đối với cha mẹ. Chúng luôn mong muốn được gặp lại cha mẹ, được nhận sự yêu thương của cha mẹ. "Hồn thiêng áp ủ đêm đông không nhà" - câu thơ này gợi lên sự vô vọng, bất lực của những đứa trẻ mồ côi. Chúng không có nơi nương náu, không có ai chăm sóc, không có ai yêu thương. "Mẹ chǎn nệm ẩm phương xa" - câu thơ này cho thấy sự nhớ thương da diết của những đứa trẻ mồ côi đối với cha mẹ. Chúng luôn mong muốn được gặp lại cha mẹ, được nhận sự yêu thương của cha mẹ. "Có thương con trẻ bôn ba dòng đời?" - câu thơ này như một lời kêu gọi sự đồng cảm của tác giả đối với những đứa trẻ mồ côi. Chúng cần được giúp đỡ, cần được yêu thương, cần được chăm sóc. Bài thơ "MÔ CÔI TỘI LAM AI O'I" của tác giả Nguyễn Du đã khắc họa một cách chân thực và cảm động nỗi khổ của những đứa trẻ mồ côi, bơ vơ giữa dòng đời. Qua những câu thơ đầy xúc động, tác giả đã khơi gợi trong lòng người đọc sự đồng cảm sâu sắc với số phận bất hạnh của những em bé ấy. Bài thơ cũng là lời kêu gọi sự quan tâm, giúp đỡ của xã hội đối với những đứa trẻ mồ côi, góp phần mang lại cho chúng một cuộc sống tốt đẹp hơn.