Dường như ta đã
Dường như ta đã lạc vào một mê cung của thời gian, nơi quá khứ, hiện tại và tương lai đan xen vào nhau, tạo nên một bức tranh mờ ảo và đầy ám ảnh. Những ký ức xưa cũ như những thước phim quay chậm, hiện lên sống động, chân thực đến từng chi tiết. Nụ cười, ánh mắt, giọng nói, tất cả như vừa mới hôm qua, mà cũng như đã xa xít ngàn trùng.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Dấu ấn thời gian</h2>
Dường như ta đã đi qua bao nhiêu mùa mưa nắng, chứng kiến biết bao đổi thay của cuộc đời. Thành phố bé nhỏ ngày nào giờ đã khoác lên mình tấm áo mới lộng lẫy, hiện đại. Những con đường đất đỏ gập ghềnh năm xưa giờ đã được thay thế bằng những con đường nhựa phẳng lì, thẳm dài. Cuộc sống tiện nghi hơn, con người cũng vội vã hơn.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Góc kỷ niệm xưa</h2>
Dường như ta vẫn còn đó, ngồi trên chiếc ghế đá cũ kỹ trong công viên, nơi ta từng hẹn hò với mối tình đầu. Cây phượng vĩ già nua vẫn lặng lẽ trổ hoa mỗi độ hè về, như một chứng nhân thầm lặng cho câu chuyện tình yêu đầy ngây thơ, trong sáng. Giờ đây, mỗi khi đi ngang qua con đường ấy, lòng ta lại bồi hồi, xao xuyến.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Những điều đã đổi thay</h2>
Dường như ta đã không còn là chàng trai, cô gái năm nào, đầy nhiệt huyết, hoài bão. Thời gian đã nhuộm lên mái tóc ta những sợi bạc, khắc lên gương mặt ta những nếp nhăn hằn sâu. Ta đã trưởng thành hơn, chín chắn hơn, nhưng cũng trầm tư hơn.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Hành trình phía trước</h2>
Dường như ta đã đi được một chặng đường dài, nhưng hành trình phía trước vẫn còn rất nhiều thử thách. Ta sẽ tiếp tục bước đi, với một tâm thế bình thản, đón nhận những điều mới mẻ, và trân trọng những gì mình đang có. Bởi lẽ, cuộc đời là một dòng chảy bất tận, và dường như ta chỉ là những hạt cát nhỏ bé, trôi theo dòng chảy của thời gian.