Phân tích vẻ đẹp của ông lái đò gợ ra và phong cách nghệ thuật của nhà văn Nguyễn Tuân
Trong đoạn văn trích từ tác phẩm của nhà văn Nguyễn Tuân, chúng ta được mô tả về ông lái đò gợ ra trên sông Đà. Với câu "dòng thác hùm beo đang hồng hộc tế mạnh trên sông Đà.... họ nghĩ thể, lúc ngừng chèo", nhà văn đã tạo nên một hình ảnh tuyệt đẹp và đầy mê hoặc. Phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân trong đoạn văn này rất tinh tế và sắc sảo. Ông đã sử dụng các từ ngữ mô tả một cách chính xác và sinh động, tạo nên hình ảnh sống động trong tâm trí của độc giả. Câu "dòng thác hùm beo đang hồng hộc tế mạnh trên sông Đà" cho chúng ta cảm giác như đang đứng trước một cảnh tượng hoành tráng và mạnh mẽ. Những từ ngữ như "hùm beo", "hồng hộc" và "tế mạnh" tạo nên một hình ảnh mạnh mẽ và đầy sức sống. Ngoài ra, cách nhà văn sắp xếp câu trong đoạn văn cũng rất khéo léo. Câu "họ nghĩ thể, lúc ngừng chèo" được đặt ở cuối đoạn văn, tạo nên một sự kết thúc đầy ý nghĩa. Câu này cho thấy sự tĩnh lặng và sự chờ đợi của ông lái đò gợ ra, tạo nên một sự tương phản thú vị với hình ảnh mạnh mẽ trước đó. Từ đoạn văn trên, chúng ta có thể nhận thấy rằng phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân là sự kết hợp giữa sự mô tả chi tiết và sự tinh tế trong việc sắp xếp câu. Ông đã tạo nên một hình ảnh sống động và mạnh mẽ trong tâm trí của độc giả, đồng thời cũng để lại một ấn tượng sâu sắc về vẻ đẹp của ông lái đò gợ ra trên sông Đà. Trên cơ sở đó, chúng ta có thể nhận xét rằng phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân là độc đáo và đáng ngưỡng mộ. Ông đã tạo nên một cảm giác thăng hoa và mê hoặc trong đoạn văn này, và chắc chắn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả.