Tâm sự của Nguyên Khuyến trong "Thu Điếu": Nỗi lòng ẩn giấu sau vẻ đẹp mùa thu ##

essays-star4(310 phiếu bầu)

Bài thơ "Thu Điếu" của Nguyễn Khuyến là một bức tranh thu đẹp đẽ, nhưng ẩn sau vẻ đẹp ấy là tâm sự của tác giả, một nỗi lòng ẩn giấu đầy tâm trạng. Thơ Nguyễn Khuyến thường mang nét buồn man mác, và "Thu Điếu" cũng không ngoại lệ. Tác giả miêu tả cảnh thu với những nét đẹp quen thuộc: "Sầu gió thổi hoa gần tới mùa", "Tiếng chuông trưa văng vẳng khắp nông thôn", "Cỏ xanh rờn rờn giữa đường mòn". Tuy nhiên, tâm trạng của nhà thơ lại không hòa nhập vào vẻ đẹp ấy. Ông cảm thấy "Sầu gió thổi hoa gần tới mùa", "Tiếng chuông trưa văng vẳng khắp nông thôn" như là những điềm báo cho sự xuân phôi pha và sự già nua của bản thân. Cảnh thu đẹp đẽ, nhưng lại gợi cho tác giả những suy tư về thời gian, về sự phai tàn của tuổi trẻ. "Cỏ xanh rờn rờn giữa đường mòn" như là hình ảnh của sự trôi chảy không ngừng của thời gian, của sự phôi pha của cuộc đời. Tâm sự của Nguyên Khuyến trong "Thu Điếu" là tâm sự của một người đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống, của một người đã cảm nhận được sự phôi pha của thời gian và sự già nua của bản thân. Ông không còn mong ước những điều lớn lao như trước nữa, mà chỉ mong muốn được sống một cuộc đời bình yên, thanh thản. "Thu Điếu" không chỉ là một bài thơ miêu tả cảnh thu đẹp đẽ, mà còn là một tâm sự thật thà, chân thành của tác giả về cuộc sống, về sự phôi pha của thời gian và sự già nua của bản thân. Nó gợi cho chúng ta những suy tư về cuộc sống và về ý nghĩa của cuộc sống.