Mất đi người yêu: Cảm xúc của một anh cảnh sát
Trong một ngày làm việc bình thường, tôi, một anh cảnh sát, đang đi làm nhiệm vụ khi bất ngờ nhận được tin tức đau lòng. Người yêu của tôi, Tiêu Chiến, đã qua đời. Tin tức này đến với tôi khi tôi đang trên đường trở về từ công việc. Tôi không thể tin vào điều này, nhưng cảm giác đau đớn và sự mất mát đã tràn ngập trong tâm trí tôi. Tôi gấp rút chạy về nhà, không quan tâm đến những nguy hiểm trên đường. Tôi chỉ muốn đến bên cạnh Tiêu Chiến, người đã là tất cả đối với tôi. Khi tôi đến nhà, tôi thấy Tiêu Chiến nằm yên trên chiếc giường pháp y. Nhìn vào gương mặt yên tĩnh của anh ấy, tôi biết rằng anh ấy đã tắt thở từ lâu. Cảm xúc của tôi không thể diễn tả bằng lời. Tôi cảm thấy như mọi thứ xung quanh tôi đang run rẩy. Tôi không thể tin rằng Tiêu Chiến đã ra đi mãi mãi. Những kỷ niệm vui vẻ và những kế hoạch tương lai của chúng tôi đột nhiên trở thành một cơn ác mộng. Tôi ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, ôm lấy anh ấy và khóc. Cảm giác mất mát và hối hận tràn ngập trong tôi. Tôi hỏi bản thân tại sao tôi không thể làm gì để cứu anh ấy. Tôi cảm thấy mình đã thất bại trong việc bảo vệ người mình yêu thương. Nhìn xung quanh căn phòng, tôi nhìn thấy những vật dụng mà chúng tôi đã chia sẻ và những kỷ niệm mà chúng tôi đã tạo ra cùng nhau. Tôi không thể tin rằng tất cả đã kết thúc. Tôi cảm thấy mình đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng không thể thoát ra. Dù cho tôi biết rằng Tiêu Chiến đã ra đi, nhưng tôi không thể rời xa anh ấy. Tôi muốn ở bên cạnh anh ấy mãi mãi. Tôi hứa rằng tôi sẽ sống một cuộc sống ý nghĩa để tưởng nhớ về Tiêu Chiến và để không để cho những người khác phải trải qua cảm giác mất mát như tôi đang trải qua. Mất đi người yêu là một cú sốc lớn đối với tôi, một anh cảnh sát. Nhưng tôi sẽ không để cho nỗi đau này làm mất đi sự quyết tâm và sự trách nhiệm của mình. Tôi sẽ tiếp tục làm việc để bảo vệ và giữ an toàn cho những người khác, nhưng trong lòng tôi, Tiêu Chiến sẽ luôn là một phần không thể thiếu.