Phân tích nét đặc sắc trong nghệ thuật kể chuyện của Nguyễn Ngọc Tư qua đoạn trích "Ong ngoại

essays-star4(250 phiếu bầu)

Trong đoạn trích "Ong ngoại" của Nguyễn Ngọc Tư, nghệ thuật kể chuyện của tác giả được thể hiện qua nhiều phương diện đặc sắc. Đầu tiên, cách kết cấu truyện kể của Nguyễn Ngọc Tư rất đặc biệt. Tác giả thường tóm tắt cốt truyện hoặc nêu được sự việc chính ngay từ đầu. Câu chuyện thường có cấu trúc điển hình của một truyện ngắn với cốt truyện đơn giản, thời gian ngắn, không gian nhỏ hẹp và xoay quanh cuộc sống đời thường, mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình. Thứ hai, Nguyễn Ngọc Tư sử dụng cách đặt nhân vật và diễn đạt để thể hiện chủ đề của mình. Cách đặt nhân vật của tác giả thường mộc mạc, hướng đến nhân vật chính, để tải, gợi phần thể hiện chủ đề. Tác giả cũng phân tích vai trò của ngôi kể và điểm nhìn trong việc khắc họa nhân vật. Ngôi kể thứ ba cho phép người kể chuyện quan sát được tất cả các nhân vật. Người kể chuyện nương theo điểm nhìn của nhân vật Dung, cả điểm nhìn bên ngoài và điểm nhìn bên trong, qua ngôn ngữ đối thoại và độc thoại nội tâm để khắc họa chân dung một bạn trẻ với tính cách, tâm lí, hành vi... đúng với lứa tuổi mới lớn. Đồng thời, tác giả cũng khắc họa sự biến đổi từng ngày trong cảm xúc và nhận thức của nhân vật Dung, đồng thời cũng tạo ra nhân vật ông ngoại yêu thương cháu, quan tâm chăm sóc cháu và cố gắng hòa hợp với cháu. Tác phẩm cũng thông qua quá trình rút ngắn khoảng cách thế hệ để hiểu, yêu thương giữa Dung và ông ngoại, tác giả nhấn mạnh những giá trị nhân văn truyền thống như tình cảm gia đình, tinh thần trách nhiệm, biết sẻ chia và hy sinh. Từ đó, ta có thể thấy rằng nghệ thuật kể chuyện của Nguyễn Ngọc Tư trong đoạn trích "Ong ngoại" rất đặc sắc và tinh tế. Tác giả đã sử dụng các phương diện trên để khắc họa chân dung nhân vật và truyền tải những giá trị nhân văn sâu sắc.