Anh tới trễ từng ấy năm

essays-star4(206 phiếu bầu)

Cuộc sống như một dòng sông dài, đôi khi đưa ta xuôi về những miền đất hứa hẹn, đôi khi lại đẩy ta vào những khúc quanh bất ngờ. Và trong những khúc quanh ấy, ta gặp gỡ những người, trải qua những điều tưởng chừng như đã lỡ làng, để rồi nhận ra rằng, mọi thứ đều có lý do của nó. Anh đến muộn, muộn mất từng ấy năm tháng thanh xuân, nhưng có lẽ, chính sự chậm trễ ấy lại là vừa vặn.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Gặp Anh Là Định Mệnh Hay Lỡ Làng?</h2>

Em đã từng tự hỏi mình như thế, khi những nốt nhạc đầu tiên của bài hát ấy vang lên, khi ánh mắt ta vô tình chạm nhau giữa dòng người hối hả. Anh đến vào lúc em đã thôi không còn trông mong, vào lúc em học được cách yêu thương bản thân mình nhiều hơn. Anh đến khi em đã mang trong mình những vết sẹo của quá khứ, những nỗi đau tưởng chừng như không thể nguôi ngoai.

Lúc ấy, em đã nghĩ, phải chăng anh là bù đắp của định mệnh cho những tháng ngày sóng gió? Hay anh chỉ là một nốt trầm xé ngang bản tình ca dang dở của cuộc đời em? Em sợ hãi, em do dự, em không dám tin vào hạnh phúc quá dễ dàng như thế.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Từng Ấy Năm Qua, Em Đã Sống Như Thế Nào?</h2>

Anh nhẹ nhàng hỏi em như thế, bằng giọng nói ấm áp như nắng sớm ban mai. Anh kiên nhẫn lắng nghe em kể về những năm tháng đã qua, về những người em từng yêu, về những tổn thương em giấu kín trong tim. Anh không ngắt lời, không phán xét, chỉ lặng im nắm lấy tay em, truyền cho em hơi ấm dịu dàng.

Từng ấy năm qua, em đã sống như một con chim non lạc bầy, luôn khát khao một mái ấm nhưng lại sợ hãi những tổn thương. Em khép mình trong vỏ bọc gai góc, tự ru ngủ mình bằng những giấc mơ hoang hoải. Em sợ yêu, sợ tổn thương, sợ lại phải đối diện với nỗi đau chia ly.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Và Giờ Đây, Anh Muốn Ở Bên Em, Bắp Bê Nhỏ À!</h2>

Câu nói của anh như một nốt nhạc dịu dàng chạm đến trái tim em. Anh đến bên em, nhẹ nhàng xoa dịu những vết thương lòng, sưởi ấm trái tim em bằng tình yêu chân thành. Anh không hứa hẹn những điều xa vời, chỉ đơn giản là ở bên cạnh em, cùng em chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống.

Có lẽ, chính sự chân thành ấy đã khiến em rung động. Em nhận ra rằng, tình yêu không phải là những lời hứa hẹn mỹ miều, mà là sự đồng cảm, sẻ chia và thấu hiểu. Anh đến muộn, nhưng lại đến vào đúng thời điểm, khi trái tim em đã sẵn sàng để yêu thương một lần nữa.

Anh đến muộn, từng ấy năm, nhưng không phải là quá muộn. Bởi vì, cuối cùng, anh cũng đã đến, mang theo cả tình yêu và sự ấm áp, để lấp đầy khoảng trống trong tim em. Và em tin rằng, hạnh phúc muộn màng này sẽ là bến đỗ bình yên cho cả hai ta.