Nơi Chôn Giấu Ký Ức ##

essays-star3(269 phiếu bầu)

Quê hương tôi là một vùng quê thanh bình, nằm nép mình bên dòng sông hiền hòa. Nơi đây, những cánh đồng lúa trải dài bất tận, xanh mướt như tấm thảm nhung. Mỗi buổi sáng sớm, khi mặt trời ló dạng, những giọt sương long lanh còn đọng lại trên lá cây, tạo nên một khung cảnh thơ mộng đến nao lòng. Tôi nhớ những chiều hè oi ả, cùng lũ bạn nô đùa trên bờ đê, thả diều theo gió. Tiếng cười giòn tan hòa lẫn tiếng sáo diều vi vu, tạo nên một bản nhạc vui tươi, rộn ràng. Những buổi chiều ấy, tôi còn nhớ mùi thơm lừng của lúa chín, của rơm rạ phơi khô, của đất trời quê hương. Mùa thu về, quê hương tôi lại khoác lên mình một tấm áo vàng rực rỡ. Những cánh đồng lúa chín vàng óng, uốn lượn như những dải lụa mềm mại. Gió thu nhẹ nhàng thổi qua, mang theo mùi hương lúa chín thơm ngát, khiến lòng người lâng lâng, say sưa. Quê hương tôi còn là nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ. Tôi nhớ những buổi chiều ngồi bên bà, nghe bà kể chuyện cổ tích. Những câu chuyện ấy đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi, dạy tôi biết yêu thương, biết sẻ chia. Giờ đây, khi đã trưởng thành, tôi vẫn luôn nhớ về quê hương. Nơi đây, là chốn bình yên, là nơi chôn giấu những ký ức đẹp đẽ nhất của tuổi thơ. Mỗi lần trở về, tôi lại cảm thấy lòng mình thanh thản, nhẹ nhàng. Quê hương, là nơi tôi sinh ra, lớn lên, là nơi tôi mãi mãi yêu thương.