Không Thấy Ngày Về
Cơn gió se lạnh đầu mùa luồn qua khe cửa, mang theo hơi ẩm của đất trời sau cơn mưa. Ngoài hiên, giọt cà phê cuối cùng rơi xuống, chậm rãi, như thể thời gian cũng muốn níu kéo khoảnh khắc mong manh trước khi tan biến vào hư vô. Không gian tĩnh lặng đến nao lòng, chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cũ kỹ như đếm ngược từng nhịp nhớ mong.
Ký ức chợt ùa về, miên man, da diết như những thước phim quay chậm. Gương mặt ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấy… tất cả đều rõ ràng đến từng chi tiết, như thể người vẫn đang ở đây, bên cạnh, chưa từng rời xa. Nhưng rồi, tất cả chỉ còn là quá khứ, là những mảnh vỡ vụn vỡ của một thời đã xa.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Nỗi Đau Dài Đằng Đẵng</h2>
Ngày người ra đi, trời cũng đổ mưa tầm tã, như hòa chung nỗi đau xé lòng. Lời hứa hẹn ngày trở về vẫn còn văng vẳng đâu đây, mà bóng hình người đã khuất xa ngoài kia, nơi chân trời vô định. Nỗi đau đớn, xót xa như ngàn mũi dao cứa vào tim, từng cơn, từng cơn, chẳng thể nguôi ngoai.
Thời gian trôi qua, nỗi đau chẳng thể nào phai nhạt, chỉ có thể chôn giấu vào sâu thẳm trái tim. Mỗi khi đêm về, nỗi nhớ người lại ùa về, da diết, cồn cào. Nhìn đâu cũng thấy hình bóng người, nghe đâu cũng thấy tiếng nói người.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Hy Vọng Mong Manh</h2>
Dù biết rằng, ngày về của người là một điều gì đó xa vời, nhưng trong sâu thẳm trái tim, vẫn le lói một tia hy vọng mong manh. Biết đâu, một ngày nào đó, phép màu sẽ xảy ra, người sẽ trở về, bên cạnh, cùng viết tiếp câu chuyện còn dang dở.
Hy vọng ấy, nhỏ nhoi như ngọn nến trước gió, có thể vụt tắt bất cứ lúc nào, nhưng vẫn đủ sức sưởi ấm trái tim đang chìm trong giá lạnh. Nỗi nhớ người, nỗi đau mất mát, tất cả rồi sẽ hóa thành động lực, để tiếp tục sống, để tiếp tục hy vọng.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Sống Chung Với Nỗi Đau</h2>
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, dù cho có bao nhiêu đau thương, mất mát. Học cách chấp nhận sự thật, học cách sống chung với nỗi đau, đó là cách duy nhất để tiếp tục bước đi trên con đường đời đầy chông gai.
Nỗi đau sẽ theo ta đến suốt cuộc đời, nhưng nó sẽ không còn là nỗi ám ảnh, mà trở thành một phần ký ức, một phần của cuộc sống. Và rồi, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, sẽ xoa dịu nỗi đau, để lại trong tim ta những kỷ niệm đẹp về người đã khuất.
Dù không thể cùng người đi đến cuối cuộc đời, nhưng những kỷ niệm đẹp, những khoảnh khắc hạnh phúc bên nhau sẽ mãi là hành trang quý giá theo ta trên mọi nẻo đường. Nỗi nhớ người, sẽ mãi khắc ghi trong tim, như một minh chứng cho một tình yêu bất diệt, vượt qua mọi giới hạn của thời gian và không gian.