Chuyện tắt đèn
Một buổi tối đông lạnh, khi mọi người trong gia đình đã đi ngủ, tôi vẫn còn thức. Tôi nằm trong giường, nhìn lên trần nhà và nhìn thấy chiếc đèn trần sáng rực. Tôi bỗng dưng nảy ra ý tưởng tắt đèn và trải nghiệm cảm giác tối tăm hoàn toàn. Tôi lặng lẽ bò ra khỏi giường và tiến tới công tắc. Tôi đứng trước nó, cảm nhận được sự rung động trong lòng. Tôi nhấn nút tắt đèn và ngay lập tức, căn phòng trở nên tối đen như mực. Ban đầu, tôi cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng sau đó, tôi bắt đầu thấy mình thật sự tự do. Trong bóng tối, tôi cảm nhận được âm thanh nhỏ nhẹ từ những vật dụng xung quanh. Tiếng đồng hồ treo tường như một nhịp điệu nhỏ nhẹ, tiếng gió thổi qua cửa sổ như một hơi thở êm đềm. Tôi cảm nhận được sự yên bình và tĩnh lặng mà không bao giờ có khi đèn sáng. Tôi bước đi trong bóng tối, nhưng không mất đi sự hiểu biết về không gian xung quanh. Tôi biết chính xác vị trí của mỗi vật dụng và di chuyển một cách tự tin. Đôi mắt tôi đã quen với bóng tối và tôi cảm thấy mình như một người hùng trong một câu chuyện phiêu lưu. Tuy nhiên, sau một thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy một cảm giác lạ lẫm. Tôi cảm thấy mình bị mất đi một phần quan sát và không thể nhìn thấy những gì xung quanh. Tôi cảm thấy mình bị mắc kẹt trong một không gian hẹp và cảm giác sợ hãi bắt đầu tràn ngập tâm trí. Tôi nhanh chóng quay lại công tắc và bật đèn sáng trở lại. Ánh sáng tràn ngập căn phòng và tôi cảm thấy an toàn hơn. Tôi nhìn xung quanh và nhận ra rằng, dù bóng tối có mang đến sự thú vị, nhưng ánh sáng vẫn là điều quan trọng nhất để chúng ta có thể thấy rõ và cảm nhận thế giới xung quanh. Từ trải nghiệm này, tôi nhận ra rằng đôi khi chúng ta cần phải tắt đèn để cảm nhận được những điều tuyệt vời mà ánh sáng không thể mang lại. Nhưng đồng thời, chúng ta cũng cần ánh sáng để có thể điều hướng và nhìn thấy con đường trước mắt.