Tình chị em và ký ức tuổi thơ trong ngôi nhà của ông bà nội
Ngôi nhà của ông bà nội tôi nằm giữa một khu vườn rộng, và nó đã trở thành một phần không thể thiếu trong ký ức tuổi thơ của tôi. Ngôi nhà khung gỗ với những cột gỗ lim lên nước đen bóng đã trở thành biểu tượng của sự ấm cúng và an lành. Trong ngôi nhà mát mẻ này, ông nội tôi thường ngồi sau án thư bên cửa sổ, bắt mạch, kê đơn, châm cứu và bốc thuốc. Mỗi khi ông làm việc, chị em tôi lại kéo nhau ra vườn chơi. Trò chơi mà chúng tôi chơi mãi không chán là bán hàng. Chị em tôi lấy dây tơ hồng mọc trên hàng rào cây cúc tần, cắt khúc ngắn để giả làm bún, phở, lấy lá râm bụt nấu canh. Còn tôi, bé nhất trong hội, bán bánh đa làm từ khoai lang luộc. Tiếng mời chào, tiếng khen ngon, kêu nóng râm ran cả một góc vườn. Khác với chị em, các anh trai của tôi lại thích trò chơi đánh trận. Anh Hải, con trai lớn nhất trong chúng tôi, luôn là tổng chỉ huy. Ba anh em thường đánh nhau tới tấp khiến lá cây rung rinh. Thường là đến lúc không thể phân thắng bại nữa, ông nội lại thò đầu ra cửa sổ và quát to: "Nghịch vừa thôi!". Sau này, khi chúng tôi đã lớn lên, chị em tôi vẫn giữ được tình chị em thân thiết như thuở nhỏ. Chúng tôi thường ngồi lại và nhắc lại những trò chơi và ký ức tuổi thơ trong mảnh vườn xưa yêu dấu của ông bà nội. Có lẽ những kỷ niệm đó đã gắn kết tình chị em của chúng tôi và vẫn còn mãi mãi qua thời gian. Trong cuộc sống hiện đại ngày nay, tình cảm gia đình thường bị lãng quên. Nhưng những kỷ niệm và tình chị em của chúng tôi trong ngôi nhà của ông bà nội đã cho thấy rằng tình gia đình vẫn có thể tồn tại và trường tồn. Chúng tôi hãy trân trọng những kỷ niệm đáng quý này và tiếp tục xây dựng tình cảm gia đình vững chắc trong cuộc sống hàng ngày. (Word count: 297 words)