Tiếng đàn ba-la-lai-ca trên Sông Đà
Trong bức tranh thiên nhiên hùng vĩ, Sông Đà như một dải lụa trắng mờ ảo, chảy róc rách qua các khe núi, mang theo bao nỗi niềm của cuộc sống con người. Và trong không gian yên bình ấy, tiếng đàn ba-la-lai-ca vang lên như một giai điệu thánh thiện, khiến lòng người trầm lắng lại. Mỗi lần nghe thấy tiếng đàn ba-la-lai-ca, lòng lại trào dâng một cơn sóng cảm xúc khó tả. Đó không chỉ là tiếng đàn đơn thuần mà còn là cả một thế giới âm nhạc, một bức tranh sống động về vẻ đẹp của thiên nhiên. Tiếng đàn như những lời ru của mẹ, dịu dàng, che chở, bảo vệ chúng ta trước những khó khăn của cuộc sống. Sông Đà với dòng nước trong xanh, bèo dạt, cá chép nhảy múa, tạo nên một khung cảnh thơ mộng, như một bức tranh sơn thủy hữu tình. Và tiếng đàn ba-la-lai-ca như là tiếng lòng của thiên nhiên, diễn tả hết những cảm xúc, những tâm tư mà con người không thể diễn tả được. Khi nghe tiếng đàn, ta cảm nhận được sự thanh tịnh, sự yên bình của thiên nhiên. Đó là một cảm giác khó tả, nhưng lại rất sâu lắng trong lòng. Tiếng đàn ba-la-lai-ca trên Sông Đà chính là tiếng lòng của thiên nhiên, là tiếng nói của tự nhiên, là tình cảm mà thiên nhiên dành cho chúng ta. Trong cuộc sống bận rộn, chúng ta thường quên mất đi vẻ đẹp của thiên nhiên, quên mất đi tiếng lòng của tự nhiên. Nhưng khi nghe tiếng đàn ba-la-lai-ca, ta lại nhớ về nó, nhớ về những cảm xúc mà nó mang lại. Đó là một cảm giác khó tả, nhưng lại rất sâu lắng trong lòng. Tiếng đàn ba-la-lai-ca trên Sông Đà chính là tiếng lòng của thiên nhiên, là tiếng nói của tự nhiên, là tình cảm mà thiên nhiên dành cho chúng ta.