** Những Chiếc Lá Mùa Thu **

essays-star4(326 phiếu bầu)

** Mùi lá khô thoang thoảng, mùi đất ẩm và hơi lạnh se se của mùa thu cứ thế ùa về mỗi khi tôi nhắm mắt lại. Thời thơ ấu của tôi gắn liền với những chiều thu vàng rực rỡ ở ngoại ô. Nhà tôi có một khu vườn nhỏ, mùa thu là lúc những chiếc lá vàng rơi đầy sân. Tôi nhớ mình bé xíu, chạy nhảy trên đống lá vàng giòn tan, tiếng lá khô xào xạc dưới chân như một bản nhạc vui nhộn. Mẹ tôi thường ngồi bên hiên nhà, tay đan len, nhìn tôi nô đùa. Ánh nắng chiều nhuộm vàng mái tóc mẹ, tạo nên một bức tranh yên bình mà tôi luôn khắc ghi trong tâm trí. Tôi còn nhớ những trò chơi đơn giản mà thú vị. Chúng tôi, lũ trẻ con trong xóm, cùng nhau gom lá khô làm thành những đống lửa nhỏ xíu để nướng khoai lang. Mùi khoai lang nướng thơm phức, ngọt lịm lan tỏa khắp không gian, hòa quyện với mùi lá khô đang cháy âm ỉ. Những câu chuyện ma quái được thổi phồng lên trong đêm thu se lạnh, khiến chúng tôi vừa sợ vừa thích thú. Những đêm ấy, bầu trời đầy sao, ánh trăng trong vắt, tạo nên một khung cảnh huyền ảo. Giờ đây, khi đã lớn khôn, những kỷ niệm về mùa thu thơ ấu vẫn luôn là nguồn cảm hứng bất tận. Nó nhắc nhở tôi về một thời hồn nhiên, trong sáng, về tình yêu thương của gia đình và tình bạn bè ngây thơ. Mỗi chiếc lá vàng rơi xuống không chỉ là sự kết thúc của một mùa, mà còn là sự khởi đầu của những ký ức đẹp đẽ, mãi mãi sống động trong trái tim tôi. Một cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng và đầy xúc động cứ thế len lỏi, khiến tôi nhận ra rằng, hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là những điều nhỏ bé, bình dị như thế.