Ánh Sáng Ban Mai và Câu Chuyện Bắt Đầu
Sáng sớm, ánh nắng ban mai dịu dàng len lỏi qua khung cửa sổ lớp học, tô điểm lên từng trang sách mở sẵn trên bàn Vân Quân. Đôi mắt cậu, sâu thẳm như những giếng nước cổ, lướt nhẹ trên từng dòng chữ, chìm đắm trong thế giới riêng. Bỗng, một giọng nói trầm ấm vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng: “Chào cậu.” Vân Quân khẽ ngẩng đầu, ánh mắt cậu chạm vào một chàng trai với mái tóc đen mượt dài chấm gáy, được vuốt gọn gàng, phảng phất vẻ lịch lãm. Dáng người cao ráo, trang phục tinh tế, toát lên một vẻ đẹp pha trộn giữa nét hiện đại phương Tây và sự thanh lịch Á Đông. Đôi lông mày sắc sảo, chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng tạo nên một tổng thể hài hòa, cuốn hút. “Buổi sáng tốt lành. Mà cậu là…?” Vân Quân đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió sớm mai. “Tôi là Bạch Gia Khang. Tôi khá ấn tượng với cậu nên muốn làm quen.” Gia Khang mỉm cười, nụ cười toát lên vẻ tự tin nhưng không kém phần thân thiện. Vân Quân gật đầu, ánh mắt cậu lướt qua chiếc bàn trống trước mặt: “Cậu ngồi xuống đây đi. Tôi tên đầy đủ là Trần Vân Quân. Mà… điều gì ở tôi lại khiến cậu hứng thú như vậy?” Gia Khang ngồi xuống, ánh mắt hai người giao nhau, một sự tĩnh lặng ngắn ngủi bao trùm không gian nhỏ bé. “Phong thái của cậu thu hút tôi thôi.” Gia Khang đáp, giọng nói mang chút bí ẩn, gợi mở. Vân Quân trầm ngâm, câu trả lời của Gia Khang có phần mơ hồ, nhưng cậu không truy vấn thêm. “Vinh hạnh quá, được người như cậu để ý đến.” Giọng cậu vẫn nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa một sự tự tin kín đáo. Gia Khang cười khẽ, một nụ cười thoáng qua, rồi nói: “Hay cậu gia nhập câu lạc bộ của tôi đi? Đó là một câu lạc bộ nhiếp ảnh. Tôi có anh họ ở trong câu lạc bộ đó.” Vân Quân thoáng chần chừ, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Cảm ơn cậu đã mời, để tôi suy nghĩ thêm.” Đúng lúc đó, Diệu An hớn hở bước vào lớp, tiếng cười tươi rói của cô như xua tan không khí trầm lắng. Cô chạy đến bên cạnh Vân Quân, giọng nói rộn ràng: “Vân Quân! Đi học sớm thế?” Cô chợt nhìn thấy Gia Khang, ánh mắt cô toát lên sự tò mò: “Rất vui được gặp anh. Tôi là Diệu An. Anh tên gì?” “Gia Khang…” Gia Khang đáp, ánh mắt anh thoáng nhìn hai người, rồi hỏi một câu khiến không khí bỗng trở nên căng thẳng: “Mà hai người là người yêu hả?” Diệu An bật cười, giọng nói pha chút ngạc nhiên và bối rối: “Gì… gì… gì? Ai là người yêu của ai? Tôi với cái tên… cái tên… biến thái này hả?” Cô chỉ tay về phía Vân Quân, vẻ mặt vừa giận dỗi vừa pha chút ngại ngùng, khiến không khí trở nên nhẹ nhàng hơn. Một câu chuyện mới bắt đầu, hứa hẹn những điều thú vị phía trước.