Mặt Trăng và Cây Bàng ##

essays-star4(248 phiếu bầu)

Mặt Trăng tròn trịa, trắng ngần, treo lơ lửng trên bầu trời đêm. Cô ấy luôn dõi theo thế giới dưới kia, lặng lẽ chứng kiến bao điều kỳ diệu. Một đêm nọ, Mặt Trăng nhìn thấy một cây bàng già nua, rễ cây bám chặt vào đất, thân cây sần sùi, lá cây xơ xác. Cây bàng trông thật cô đơn và buồn bã. Mặt Trăng tò mò, cô ấy nhẹ nhàng bay xuống gần cây bàng, hỏi: "Tại sao bạn lại buồn vậy?" Cây bàng thở dài, đáp: "Tôi đã già rồi, lá cây của tôi không còn xanh mướt như xưa nữa, thân cây của tôi cũng không còn khỏe mạnh như trước. Tôi sợ rằng mình sẽ không thể sống lâu nữa." Mặt Trăng nghe vậy, lòng đầy thương cảm. Cô ấy muốn làm điều gì đó để giúp cây bàng. Cô ấy nhớ lại những câu chuyện mà các vì sao kể cho cô nghe về sức mạnh của ánh trăng. Cô ấy quyết định sẽ dùng ánh trăng của mình để nuôi dưỡng cây bàng. Mỗi đêm, Mặt Trăng đều chiếu ánh sáng dịu dàng xuống cây bàng. Ánh trăng như một dòng suối mát lành, thấm sâu vào từng cành lá, từng rễ cây. Cây bàng cảm nhận được sự ấm áp và yêu thương từ ánh trăng. Lá cây của nó dần xanh trở lại, thân cây của nó cũng trở nên cứng cáp hơn. Cây bàng vui mừng khôn xiết, nó cảm ơn Mặt Trăng vì sự giúp đỡ của cô ấy. Từ đó, cây bàng và Mặt Trăng trở thành bạn bè thân thiết. Mỗi đêm, Mặt Trăng đều chiếu sáng cho cây bàng, và cây bàng lại kể cho Mặt Trăng nghe những câu chuyện về cuộc sống dưới kia. Mặt Trăng rất vui vì đã giúp được cây bàng. Cô ấy nhận ra rằng, dù là nhỏ bé hay lớn lao, mỗi người đều có thể mang đến niềm vui và hy vọng cho người khác.