Nhớ người trong bài thơ "Đồng dao nhớ ong
Khi đọc bài thơ "Đồng dao nhớ ong", tôi không khỏi cảm thấy một nỗi nhớ nhung sâu sắc về những người đã tạo nên những món ăn ngon, những công việc lao động vất vả mà chúng ta thường thấy hàng ngày. Bài thơ như một lời nhắc nhở về những người thầm lặng, không được biết đến nhưng đã đóng góp to lớn vào cuộc sống của chúng ta. Tôi nhớ những người cày ruộng, vun gốc, đào ao, đi mò, chèo chống, mắc dây... Họ là những người không ngại mưa nắng, lao động vất vả nhưng luôn kiên trì, không mệt mỏi. Mỗi lần tôi nhìn thấy một bát cơm, một đĩa rau muông, một quả đào, tôi đều nghĩ đến những người đã tạo nên chúng. Họ đã bỏ ra bao nhiêu công sức, bao nhiêu mồ hôi để mang lại cho chúng ta những món ăn ngon, những sản phẩm tươi ngon. Bài thơ đã gợi cho tôi một cảm xúc sâu sắc, một lòng biết ơn đối với những người lao động vất vả. Tôi biết rằng, không có họ, chúng ta sẽ không có những món ăn ngon, những sản phẩm tươi ngon mà chúng ta đang thưởng thức hàng ngày. Tôi cảm thấy rất biết ơn và trân trọng những gì tôi có, và tôi cũng biết rằng, tôi cần phải trân trọng và biết ơn những người đã tạo ra những món ăn ngon, những sản phẩm tươi ngon cho chúng ta. Bài thơ "Đồng dao nhớ ong" đã giúp tôi nhận ra rằng, cuộc sống của chúng ta không chỉ dựa vào những thứ vật chất mà còn dựa vào những người lao động vất vả. Tôi sẽ luôn nhớ về họ và trân trọng những gì tôi có.