Bình lành và bí mật của dòng nước ##

essays-star4(347 phiếu bầu)

"Em hãy tưởng tượng và viết tiếp câu chuyện nếu như chiếc bình lành là người xấu..." - Chiếc bình nứt khẽ run rẩy, giọng nói đầy lo lắng. Ông chủ mỉm cười, ánh mắt hiền từ nhìn xuống chiếc bình nứt. "Nào, con hãy tưởng tượng xem, nếu chiếc bình lành là người xấu, chuyện gì sẽ xảy ra?" Chiếc bình nứt nhắm mắt, hình dung ra một viễn cảnh đáng sợ. Chiếc bình lành, với vẻ ngoài hoàn hảo, sẽ lợi dụng sự yếu đuối của nó. Nó sẽ khoe khoang về sự hoàn hảo của mình, chế giễu chiếc bình nứt vì sự khiếm khuyết. Nó sẽ cố tình gánh nhiều nước hơn, khiến chiếc bình nứt phải gánh thêm phần nặng nề. "Nó sẽ không bao giờ chia sẻ nước với em," chiếc bình nứt run rẩy, "Nó sẽ giữ tất cả nước cho riêng mình, và em sẽ mãi mãi khát khô." Ông chủ khẽ lắc đầu, "Không, con yêu. Chiếc bình lành sẽ không làm như vậy. Nó sẽ lợi dụng sự khiếm khuyết của con theo một cách khác." Chiếc bình nứt ngạc nhiên, "Làm sao ạ?" "Nó sẽ đổ nước vào con, nhưng không phải để giúp con, mà để làm con nặng hơn. Nó sẽ cố tình gánh nước về muộn, khiến con phải chịu đựng sự mệt mỏi và đau đớn. Nó sẽ cười nhạo con khi con phải gánh nước về nhà trong tình trạng rỉ nước, và nó sẽ tự hào về sự hoàn hảo của mình." Chiếc bình nứt rùng mình, "Thật kinh khủng! Em không muốn như vậy." Ông chủ nhẹ nhàng đặt tay lên vai chiếc bình nứt, "Con đừng sợ. Chiếc bình lành không phải là người xấu. Nó chỉ là một chiếc bình, và nó không thể hiểu được những gì con đang cảm nhận. Con hãy nhớ rằng, sự khiếm khuyết của con không phải là điều xấu. Nó là một phần của con, và nó khiến con trở nên đặc biệt." Chiếc bình nứt ngước nhìn ông chủ, ánh mắt đầy nghi ngờ. "Nhưng em vẫn cảm thấy dằn vặt." Ông chủ mỉm cười, "Con hãy nhìn vào những bông hoa dại bên đường. Chúng không hoàn hảo như những bông hoa được trồng trong vườn, nhưng chúng vẫn đẹp theo cách riêng của chúng. Con cũng vậy, con không hoàn hảo, nhưng con vẫn đẹp theo cách riêng của con. Con hãy tự hào về sự khiếm khuyết của mình, bởi vì nó là một phần của con, và nó khiến con trở nên đặc biệt." Chiếc bình nứt khẽ gật đầu, một tia hy vọng lóe lên trong mắt nó. Nó nhận ra rằng, sự khiếm khuyết của nó không phải là điều đáng xấu hổ, mà là một phần của bản thân nó. Nó sẽ không còn dằn vặt bản thân nữa, mà sẽ tự hào về sự khác biệt của mình. Và từ đó, chiếc bình nứt không còn cảm thấy cô đơn hay dằn vặt nữa. Nó đã học được cách chấp nhận bản thân mình, và nó đã tìm thấy niềm vui trong việc gánh nước về nhà, dù nó có bị nứt hay không.