Con đò lỡ hẹn
Bóng chiều tà nhuộm đỏ cả một góc sông, con nước ròng rã trôi như dòng thời gian vô tình. Trên bến sông vắng lặng, một bóng dáng gầy guộc, liêu xiêu tựa vào gốc cây đa cổ thụ, ánh mắt xa xăm hướng về phía dòng sông cuộn chảy. Đó là bà lão Tư, người đã có cả một đời gắn bó với con đò ngang, và cũng là người mang trong lòng câu chuyện buồn về một “con đò lỡ hẹn”.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Nỗi Buồn Chiều Quanh Quẩn Bến Sông Cũ</h2>
Bà lão Tư năm nay đã ngoài bảy mươi, mái tóc bạc trắng như cước, gương mặt khắc khổ in hằn dấu vết thời gian. Đôi mắt bà, dù đã mờ đục theo năm tháng, vẫn ánh lên nét u buồn sâu thẳm. Người ta thường thấy bà ngồi đây, bên bến sông vắng, lặng lẽ nhìn dòng nước chảy trôi, như thể đang tìm kiếm điều gì đó đã mất đi mãi mãi.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Ký Ức Về Con Đò Ngang Và Chuyện Tình Dang Dở</h2>
Ngày còn trẻ, bà Tư nổi tiếng khắp vùng là cô gái xinh đẹp, nết na. Tiếng hát trong veo của bà trên con đò ngang mỗi chiều tà làm say đắm biết bao chàng trai. Trong số đó có chàng Lâm, một thầy giáo nghèo nhưng hiền lành, chất phác. Tình yêu của họ chớm nở bên con đò, trong tiếng hò khoan man mác, dưới ánh trăng vàng dịu ngọt.
Họ đã ước hẹn về một mái ấm đơn sơ bên bờ sông, nơi con đò ngang đưa đón tình yêu. Nhưng số phận nghiệt ngã, chiến tranh ập đến, chia cắt đôi lứa. Chàng trai trẻ lên đường nhập ngũ, để lại cô gái với lời hứa thủy chung son sắt.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Sự Chờ Đợi Trong Vô Vọng Và Nỗi Đau Của Một Chữ Chung Tình</h2>
Năm tháng trôi qua, con đò vẫn lặng lẽ đưa người qua sông, chỉ có tình yêu của bà Tư là mãi mắc kẹt ở phía bên kia chiến tuyến. Bà vẫn ngày ngày chèo đò, ngóng chờ tin người yêu. Nhưng rồi, tin dữ đến, chàng trai đã hy sinh nơi chiến trường xa xôi.
Nỗi đau như xé nát tâm can người con gái trẻ. Bà Tư ở vậy, gắn bó cuộc đời mình với con đò, nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp về mối tình dang dở.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Dòng Đời Trôi Chảy Và Bài Học Về Lòng Chung Thủy</h2>
Giờ đây, khi tuổi đã xế chiều, bà lão Tư vẫn ngày ngày ra bến sông cũ, như chờ đợi một điều gì không bao giờ trở lại. Con đò ngang năm xưa giờ đã được thay thế bằng cây cầu bê tông vững chắc, nhưng trong tâm trí bà, hình ảnh con đò lỡ hẹn, hình ảnh người yêu dấu vẫn in đậm không phai mờ.
Câu chuyện về bà lão Tư và con đò lỡ hẹn như một lời nhắc nhở về sự tàn nhẫn của chiến tranh, về những mất mát không gì bù đắp nổi. Đồng thời, nó cũng là minh chứng cho một tình yêu chung thủy, son sắt, vượt lên mọi thử thách của thời gian và số phận.