Bóng ma tuổi thơ ##

essays-star4(238 phiếu bầu)

Mỗi người đều có những câu chuyện riêng, những ký ức ngọt ngào hay cay đắng. Còn tôi, tôi mang trong mình một nỗi buồn sâu thẳm, một bóng ma tuổi thơ mà đến giờ vẫn ám ảnh tôi. Hồi ấy, tôi mới lên 8 tuổi, một đứa trẻ hồn nhiên, vô tư. Gia đình tôi chuyển đến một ngôi làng nhỏ, nơi tôi được gặp gỡ những người bạn mới. Chúng tôi cùng nhau nô đùa, cùng nhau khám phá những điều kỳ diệu của thế giới. Nhưng niềm vui ấy chẳng được bao lâu, một tai nạn bất ngờ đã cướp đi người bạn thân nhất của tôi - chú chó cún con tên là Bông. Bông là món quà sinh nhật mà bố mẹ tặng tôi. Nó là một chú chó nhỏ, lông trắng muốt, đôi mắt đen láy và cái đuôi luôn vẫy vui vẻ. Tôi yêu Bông hơn bất cứ thứ gì trên đời. Chúng tôi cùng nhau chơi đùa, cùng nhau ngủ, cùng nhau chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn. Bông như một người bạn, một người thân thiết nhất của tôi. Ngày hôm đó, tôi và Bông đang chơi đùa trong vườn. Bỗng nhiên, một chiếc xe tải lao vun vút, mất lái và đâm thẳng vào Bông. Tôi hoảng sợ, chạy đến bên Bông, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Bông nằm bất động, máu chảy lênh láng. Tôi gào khóc, ôm chặt lấy Bông, nhưng nó không còn cử động nữa. Sự ra đi đột ngột của Bông khiến tôi đau đớn tột cùng. Tôi không thể nào quên được hình ảnh Bông nằm bất động, máu chảy lênh láng. Tôi không thể nào quên được tiếng khóc của mình, tiếng khóc đau đớn, tuyệt vọng. Từ đó, tôi luôn mang trong mình nỗi buồn sâu thẳm. Tôi thường xuyên mơ thấy Bông, mơ thấy nó chạy đến bên tôi, vẫy đuôi vui vẻ. Nhưng khi tỉnh dậy, tôi lại thấy trống trải, cô đơn. Bóng ma tuổi thơ ấy vẫn luôn ám ảnh tôi. Nó nhắc nhở tôi về một tình bạn đẹp, về một nỗi đau quá lớn. Tôi biết rằng, thời gian sẽ giúp tôi nguôi ngoai, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên Bông, người bạn thân nhất của tôi. Giờ đây, mỗi khi nhìn thấy một chú chó con, tôi lại nhớ đến Bông. Tôi lại nhớ đến những kỷ niệm đẹp đẽ, những khoảnh khắc vui vẻ mà chúng tôi đã có cùng nhau. Và tôi lại càng thêm trân trọng những người bạn, những người thân yêu trong cuộc sống.