Suy nghĩ về đoạn thơ "Ông đồ" của Vũ Đình>
Đoạn thơ "Ông đồ" của Vũ Đình đã khiến tôi suy ngẫm về ý nghĩa của hoa đào và sự trường tồn của nghệ thuật viết. Trong đoạn thơ này, mỗi năm hoa đào nở, nhưng ông đồ già vẫn đứng đó. Điều này cho thấy sự đối lập giữa sự tàn phai của thời gian và sự bền vững của nghệ thuật. Hoa đào là biểu tượng của sự tươi mới và sự nở rộ. Mỗi năm, khi hoa đào nở, chúng ta có thể cảm nhận được sự thay đổi và sự đổi mới trong cuộc sống. Tuy nhiên, ông đồ già vẫn đứng đó, không bị thời gian làm mờ đi. Ông đồ đã trở thành một biểu tượng cho sự bền vững và sự trường tồn của nghệ thuật viết. Trong đoạn thơ, ông đồ bày mục tàu giấy đỏ, thu hút sự chú ý của đông đảo người qua đường. Mục tàu giấy đỏ không chỉ là một đồ chơi đơn giản, mà nó còn mang trong mình ý nghĩa sâu sắc về sự sáng tạo và khả năng tạo ra những tác phẩm nghệ thuật. Ông đồ đã sử dụng mục tàu giấy đỏ để gợi lên cảm xúc và tạo ra sự kết nối giữa con người. Điều này cho thấy sức mạnh của nghệ thuật trong việc tạo ra sự kết nối và tạo ra những trải nghiệm đáng nhớ. Ngoài ra, đoạn thơ còn nhắc đến việc nhiều người thuê viết tấm tắc ngợi khen tài của ông đồ. Điều này cho thấy sự đánh giá cao về nghệ thuật viết và khả năng tạo ra những tác phẩm đẹp và sâu sắc. Việc thuê viết để khen ngợi ông đồ cũng cho thấy sự ủng hộ và sự đánh giá cao về nghệ thuật viết trong xã hội. Từ đoạn thơ "Ông đồ" của Vũ Đình, tôi đã nhận ra rằng nghệ thuật viết không chỉ là một hình thức sáng tạo mà còn là một phương tiện để tạo ra sự kết nối giữa con người. Nghệ thuật viết có thể gợi lên cảm xúc và tạo ra những trải nghiệm đáng nhớ. Đồng thời, nghệ thuật viết cũng là một biểu tượng cho sự bền vững và sự trường tồn trong cuộc sống.