Bệnh viện ma ám: Kẻo lại mất kí ức
Đêm tối lang thang lạnh lẽo, tôi bước vào bệnh viện hoang tàn. Ánh đèn mờ ảo chiếu sáng lên những hàng ghế đơn độc. Tiếng tí ta tí tách của bước chân trên sàn nhà cũ kỹ vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo từ những cánh cửa đóng kín và hơi thở u ám từ những căn phòng bỏ hoang. Bước vào hành lang, tôi gặp một bác sĩ mất đầu đang lang thang. Ánh đèn sáng lên gương mặt trắng bệch của hắn, nhưng không có đầu anh đâu. Tôi cảm thấy rùng mình và cố gắng né tránh hắn. Nhưng trong gương, hắn chỉ đường cho tôi đi ra. Một cảm giác kỳ lạ tràn ngập tâm trí tôi, như thể có một lực lượng siêu nhiên đang hướng dẫn tôi. Tôi tiếp tục đi vào bệnh viện, không quay trở lại nơi tôi đã từng đến. Nhưng những cánh cửa đã khóa chặt, không cho tôi đi qua. Tôi cảm thấy mình bị mắc kẹt trong một mê cung ma ám. Những tiếng kêu rên từ những căn phòng bỏ hoang vang lên, làm tôi run rẩy. Tôi cố gắng tìm lối thoát, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng cười kì quái từ phía sau. Tôi quay lại và thấy một bác sĩ đang đứng đó, với một nụ cười ác độc trên môi. Anh ta nói với tôi rằng tôi đã rơi vào bẫy của bệnh viện này và sẽ không bao giờ thoát khỏi đây. Tôi cảm thấy sợ hãi và hoảng loạn, không biết làm thế nào để thoát khỏi địa ngục này. Nhưng rồi, tôi nhìn thấy một cánh cửa mở ra phía trước. Ánh sáng mờ ảo chiếu sáng lên con đường thoát ra. Tôi không ngần ngại bước vào và đóng cánh cửa lại phía sau. Từ đó, tôi không quay trở lại bệnh viện ma ám này nữa. Kể từ đó, tôi đã học được một bài học quý giá. Đừng quay trở lại nơi đen tối, nơi mất kí ức và sự đau khổ. Hãy đi về phía ánh sáng và hy vọng. Và đừng bao giờ quên, bệnh viện ma ám này vẫn đang chờ đợi những kẻ khác để mất kí ức và linh hồn của họ.