Chậm Trễ Và Ánh Mắt Của Anh ##

essays-star4(295 phiếu bầu)

Chiếc đồng hồ báo thức reo vang, nhưng tiếng chuông như bị chìm trong giấc ngủ say của tôi. Tôi mơ màng thức dậy, nhìn đồng hồ, con số 7:00 sáng lóe lên khiến tôi giật mình. Ôi không! Tôi đã ngủ quên! Vội vàng chạy ra khỏi nhà, tôi lao vào dòng người tấp nập trên đường. Tim tôi đập thình thịch, từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống cổ. Tôi cố gắng chạy thật nhanh, nhưng dường như thời gian đang trôi chậm hơn bao giờ hết. Đến cổng trường, tôi thở hổn hển, nhìn thấy bóng dáng anh đứng đó. Anh là người tôi thầm thương trộm nhớ, một chàng trai cao lớn, mạnh mẽ với ánh mắt sắc bén. Anh nhìn tôi, ánh mắt ấy như muốn xuyên thấu tâm hồn tôi, khiến tôi bối rối và ngại ngùng. "Em lại trễ rồi?" Giọng anh trầm ấm, nhưng ẩn chứa một chút trách móc. "Em xin lỗi, anh." Tôi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh. "Lần sau đừng trễ nữa." Anh nói, giọng lạnh lùng. Tôi gật đầu, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi vào lớp. Cảm giác ấm áp từ bàn tay anh khiến tôi bỗng nhiên cảm thấy an toàn và bình yên. Trong lớp, tôi ngồi cạnh anh, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh tỏa ra. Anh chăm chú nghe giảng, đôi lúc lại liếc nhìn tôi, ánh mắt ấy khiến tôi bối rối nhưng cũng đầy hạnh phúc. Giờ ra chơi, tôi định ra ngoài nhưng anh giữ tay tôi lại. "Em đi đâu?" Anh hỏi, giọng khẳng định. "Em ra ngoài một chút." Tôi trả lời, nhưng giọng nói của tôi nhỏ đến mức anh hầu như không nghe thấy. "Không được." Anh nói, ánh mắt anh sắc bén như muốn nhìn thấu tâm hồn tôi. "Em ở đây với anh." Tôi im lặng, không dám phản kháng. Anh nắm chặt tay tôi, ánh mắt ấy như muốn chiếm hữu tôi, khiến tôi không thể thoát khỏi sự ràng buộc của anh. Tôi biết, anh yêu tôi, một tình yêu mãnh liệt và đầy chiếm hữu. Anh muốn tôi chỉ thuộc về anh, không ai được phép chạm vào tôi. Và tôi, tôi cũng yêu anh, một tình yêu đầy ngưỡng mộ và kính trọng. Tôi biết, tình yêu của chúng tôi sẽ là một cuộc hành trình đầy thử thách, nhưng tôi tin rằng, chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, bởi vì chúng tôi có nhau.