Mẹ - Bằng Việt -

essays-star4(226 phiếu bầu)

Khi con bị thương, nằm lại một mùa mưa, mẹ luôn là người ân cần và lặng lẽ. Trong những ngày yên ắng, tiếng chân đi nhẹ trên mái lá ùa qua, tạo nên một không gian yên bình và ấm cúng. Mẹ luôn nhớ về vườn cây che bóng kín sau nhà, với những trái chín rụng suốt mùa thu và những dãy bưởi sai, những hàng khế ngọt. Những mùa mưa bạc trắng cả cây rừng, nhãn đầu mùa, chim đến bói lao xao... Mẹ xót lòng con, hái trái bưởi đào, nấu khế, khoai nướng, ngô bung, ngọt lòng đến thế. Máu bây giờ đâu có của riêng con? Mỗi ban mai toả khói ấm trong nhà, tình máu mủ mẹ dồn con hết cả. Con nói mớ những núi rừng xa lạ, tinh ra rồi, có mẹ, hoá thành quê! Ôi mẹ già trên bản vắng xa xǎm, con đã đi rồi, mấy khi trở lại? Con qua đâu thấy mái lá, cây vườn, cũng đất nước, phơ phơ đầu tóc mẹ... Từng giọt máu trong người con đập khẽ, con nhớ về những ngày qua cùng mẹ, những khoảnh khắc ấm cúng và những điều đáng nhớ. Tác phẩm chọn lọc, NXB Hội Nhà văn, Hà Nội, 2010.