Mặt Trời - Vẻ đẹp bất diệt hay sự tàn nhẫn? ##

essays-star4(254 phiếu bầu)

Mặt trời, ánh sáng rực rỡ, nguồn sống của vạn vật, Trong thơ ca, thần thoại, luôn được ca ngợi, tôn vinh. Là biểu tượng của sự khai sáng, tái sinh, vẻ đẹp hoàn hảo, Là ánh sáng dẫn lối, là hy vọng, là niềm tin bất diệt. Nhưng liệu mặt trời thực sự là biểu tượng của sự tốt đẹp? Hay ẩn sau vẻ đẹp rực rỡ ấy là sự tàn nhẫn, lạnh lùng? Nắng gắt thiêu đốt, làm khô hạn đất đai, Nắng cháy da, làm nhạt phai màu sắc cuộc sống. Mặt trời, như một vị thần quyền uy, Chi phối cuộc sống, mang đến cả niềm vui và nỗi đau. Nắng ban mai, ấm áp, dịu dàng, Nắng chiều tà, buông xuống, nhuốm màu buồn bã. Vẻ đẹp của mặt trời, là vẻ đẹp của sự đối lập, Là sự kết hợp giữa ánh sáng và bóng tối, Là sự giao thoa giữa niềm vui và nỗi buồn, Là sự cân bằng giữa sự sống và cái chết. Vậy, mặt trời là biểu tượng của sự tốt đẹp hay sự tàn nhẫn? Câu trả lời, có lẽ, nằm trong chính con người, Trong cách chúng ta cảm nhận, suy ngẫm về cuộc sống, Về những gì chúng ta nhận được và những gì chúng ta mất đi. Mặt trời, như một tấm gương phản chiếu, Cho chúng ta thấy được bản chất thật của cuộc sống, Vẻ đẹp và sự tàn nhẫn, niềm vui và nỗi buồn, Tất cả đều là một phần của sự thật, của sự tồn tại.