Phân tích và đánh giá bài thơ "Không có gì tự đến đâu con" của nhà thơ Nguyễn Đăng Tấ
Giới thiệu: Bài thơ "Không có gì tự đến đâu con" của nhà thơ Nguyễn Đăng Tấn là một tác phẩm nổi văn học Việt Nam. Bài thơ sử dụng hình ảnh của một đứa trẻ để thể hiện tình yêu thương và sự quan tâm của người lớn đối với con cái. Trong bài viết này, chúng ta sẽ phân tích và đánh giá các yếu tố nghệ thuật trong bài thơ này. Phần 1: Tính cách của nhân vật chính Nhân vật chính trong bài thơ là một đứa trẻ được gọi là "con". Dựa trên hình ảnh của đứa trẻ này, ta có thể thấy được tình yêu thương và sự quan tâm của người lớn đối với con cái. Đứa trẻ được miêu tả như một sinh vật vô tội, không biết gì về thế giới và cần được bảo vệ và chăm sóc. Phần 2: Hình ảnh và biểu tượng trong bài thơ Bài thơ sử dụng nhiều hình ảnh và biểu tượng để thể hiện tình yêu thương và sự quan tâm của người lớn đối với con cái. Một trong những hình ảnh nổi bật trong bài thơ là hình ảnh của "con" được so sánh với một "bông hoa" và "bông tuyết". Những hình ảnh này thể hiện sự tinh khiết và sự quý giá của đứa trẻ, cũng như sự bảo vệ và chăm sóc của người lớn đối với con cái. Phần 3: Cấu trúc và phong cách của bài thơ Bài thơ được viết bằng cấu trúc A-B-A-B, với mỗi khổ thơ gồm hai câu. Cấu trúc này giúp tạo nên sự hài hòa và cân đối trong bài thơ. Ngoài ra, phong cách của bài thơ cũng rất đặc biệt, với sự sử dụng của các từ ngữ và hình ảnh sinh động để tạo nên sự sống động và cảm xúc trong bài thơ. Kết luận: Bài thơ "Không có gì tự đến đâu con" của nhà thơ Nguyễn Đăng Tấn là một tác phẩm nổi bật trong văn học Việt Nam.