Em bé ăn vạ
Một ngày nọ, tại một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố, có một em bé tên là An. An là một cô bé rất đáng yêu, nhưng cô bé cũng có một thói quen không tốt là ăn vạ. Mỗi khi cô bé làm sai điều gì đó, thay vì thừa nhận và xin lỗi, An lại chọn cách ăn vạ để trốn tránh trách nhiệm. Một ngày nọ, An đã làm hỏng một chiếc bình hoa trong nhà. Thay vì thừa nhận và xin lỗi, cô bé lại quyết định ăn vạ. Cô bé lấy một miếng bánh mì và đặt nó vào miệng, sau đó bắt đầu khóc lóc và than thở rằng cô bé không thể ăn bữa tối nữa vì đã làm hỏng chiếc bình hoa. Mẹ của An, chịu không nổi cảnh tượng này, đã ngồi xuống và nói chuyện với cô bé. "Mẹ biết em thích ăn vạ khi làm sai điều gì đó, nhưng đó không phải là cách giải quyết vấn đề đúng đắn," mẹ An nhẹ nhàng nói. "Thay vì ăn vạ, em nên thừa nhận lỗi và xin lỗi. Chỉ khi em chịu trách nhiệm cho hành động của mình, em mới có thể học từ sai lầm và trở nên tốt hơn." An nghe mẹ nói và cảm thấy hối hận vì đã không thừa nhận lỗi từ đầu. Cô bé ôm mẹ và xin lỗi vì đã làm hỏng chiếc bình hoa. Mẹ An ôm cô bé và nói rằng mọi người đều mắc sai lầm, quan trọng là học từ sai lầm và không lặp lại chúng. Từ ngày đó, An đã học được bài học quý giá về việc thừa nhận lỗi và chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Cô bé không còn ăn vạ nữa, mà thay vào đó, cô bé học cách xin lỗi và sửa chữa những sai lầm mà mình gây ra. Cuộc sống của An trở nên tốt hơn khi cô bé không còn trốn tránh trách nhiệm. Cô bé đã học được rằng việc thừa nhận lỗi và xin lỗi là cách duy nhất để trưởng thành và học từ sai lầm. Với câu chuyện về An, chúng ta cũng có thể rút ra bài học quý giá về việc chịu trách nhiệm cho hành động của mình và không trốn tránh trách nhiệm.