Những kỷ niệm tuổi thơ trong gió lạnh chiều đông
Gió lạnh chiều đông đã trở thành một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất của tuổi thơ của tôi. Những ngày đông giá rét, khi gió thổi mạnh và trời trở nên ảm đạm, tôi thường nhớ về những buổi chiều dạo chơi bên bờ sông, cùng với bầy chim chèo béo. Nhìn bầy chim chèo béo náp bên bờ, tôi luôn cảm thấy một sự ấm áp và an lành. Họ bay lượn trên mặt nước bạc đồng sau mỗi mùa gặt, tạo nên một cảnh tượng mênh mông và thú vị. Những con sóng xô lên bờ như những nỗi buồn xa xăm, nhưng cũng mang đến cho tôi một cảm giác yên bình và sự đồng cảm với thiên nhiên. Nhưng giờ đây, tôi không thể tìm thấy bầy chim chèo béo nữa. Họ đã bay đi đâu mất rồi? Tôi nghe nói rằng chim vuông nhưa đã chết hết, bay đi mãi mãi. Bắt chim nghe lạnh hai đầu cánh, tôi cảm nhận được sự mất mát và tiếc nuối. Tuổi mặt trời đã se rụng đến nơi, để lại một cảm giác trống rỗng trong lòng tôi. Nhớ lại tuổi nhỏ, tôi thường đi lang thang giữa cánh đồng và trên núi, ngập trong suong sương và hơi ẩm của sông. Có những kỷ niệm ẩm ướt trong hồi tưởng, như những chiếc áo ngày mưa và những buổi múa bên bếp hồng. Những kỷ niệm đó đã trở thành một phần không thể thiếu của tuổi thơ của tôi. Gió lạnh chiều đông đã xui nhớ về những kỷ niệm thuở ấu thơ. Bầy chim chèo béo đã nấp bên bờ, cùng với tôi nấp trong những kỷ niệm đáng nhớ. Hôm nay, tôi vẫn còn nắp, nhưng tho giăng luới để bắt lấy tuổi thơ đã qua. Nhưng dù thế nào, những kỷ niệm đó vẫn mãi mãi trong tâm trí và trái tim của tôi.