Chậm Trễ Và Nỗi Lo ##

essays-star4(105 phiếu bầu)

Chiếc đồng hồ báo thức reo vang, nhưng tiếng chuông như bị chìm trong giấc ngủ say sưa của Minh. Anh dụi mắt, cố gắng tỉnh táo, nhưng cơn buồn ngủ vẫn kéo anh vào giấc mộng. Khi tiếng chuông báo thức lần thứ hai vang lên, Minh giật mình tỉnh dậy, nhìn đồng hồ, anh hốt hoảng. 7 giờ 15 phút! Minh đã trễ học! Minh vội vàng chạy vào nhà tắm, vội vàng thay đồ, vội vàng ăn sáng. Anh chạy như bay ra khỏi nhà, lòng đầy lo lắng. Minh biết, cô giáo rất nghiêm khắc, và việc đến lớp muộn sẽ khiến anh bị phạt. Trên đường đến trường, Minh chạy như một con thiêu thân, ánh nắng sớm chiếu rọi lên khuôn mặt nhợt nhạt của anh. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Minh biết, anh phải đến lớp, phải đối mặt với cô giáo, phải chịu phạt. Khi Minh đến lớp, cô giáo đang giảng bài. Minh đứng nép mình ở cửa, tim anh đập thình thịch. Cô giáo nhìn thấy anh, gọi anh lên bảng. Minh run rẩy, lúng túng, không biết phải nói gì. Cô giáo nhìn anh, ánh mắt nghiêm nghị. Minh cúi đầu, nhỏ giọng xin lỗi. Cô giáo không nói gì, chỉ nhìn anh một lúc lâu. Rồi cô giáo nói: "Em hãy vào chỗ ngồi đi." Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng anh vẫn đầy lo lắng. Anh ngồi xuống chỗ ngồi, cố gắng tập trung vào bài học. Nhưng tâm trí anh vẫn bị ám ảnh bởi sự chậm trễ của mình. Suốt buổi học, Minh cảm thấy như mình đang bị cô giáo theo dõi. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô giáo, không dám hỏi bài, không dám nói chuyện với bạn bè. Anh chỉ ngồi im lặng, nhìn vào cuốn sách, nhưng tâm trí anh lại trống rỗng. Buổi học kết thúc, Minh vội vàng chạy ra khỏi lớp. Anh muốn thoát khỏi sự theo dõi của cô giáo, muốn thoát khỏi sự lo lắng của chính mình. Anh chạy về nhà, như muốn chạy trốn khỏi chính mình. Minh nằm trên giường, nhắm mắt lại, nhưng tâm trí anh vẫn không thể bình tĩnh. Anh nghĩ về cô giáo, về ánh mắt nghiêm nghị của cô, về sự chậm trễ của mình. Anh cảm thấy mình thật tệ hại, thật vô dụng. Minh biết, anh đã làm sai. Anh đã không tôn trọng cô giáo, không tôn trọng giờ học. Anh đã làm cho cô giáo buồn lòng. Anh hứa với bản thân, sẽ không bao giờ để điều này xảy ra nữa. Anh sẽ cố gắng hết sức để không bao giờ đến lớp muộn nữa. Minh biết, anh cần phải thay đổi. Anh cần phải học cách quản lý thời gian của mình, học cách tự giác, học cách tôn trọng mọi người. Anh cần phải trở thành một người tốt hơn, một người xứng đáng với sự tin tưởng của cô giáo, của bạn bè, của gia đình. Minh nhắm mắt lại, cảm thấy một luồng năng lượng tích cực tràn ngập trong cơ thể. Anh sẽ cố gắng, anh sẽ thay đổi. Anh sẽ không bao giờ để sự chậm trễ này lặp lại nữa. Anh sẽ trở thành một người tốt hơn, một người xứng đáng với sự yêu thương của mọi người.