** Nỗi Oán Hận của Thủy Tinh **
** Ta là Thủy Tinh, chúa tể của muôn trùng sóng nước. Hồi ấy, ta yêu Mị Nương, một nàng tiên xinh đẹp, con gái của Ngọc Hoàng. Tình yêu của ta mãnh liệt, sâu đậm, chẳng kém gì núi non trùng điệp. Nhưng rồi, Sơn Tinh, chàng trai mạnh mẽ với sức mạnh của núi rừng, đã xuất hiện. Hắn ta cũng yêu Mị Nương, và hắn ta đã thắng ta trong cuộc thử thách của Ngọc Hoàng. Ta cay đắng nhận ra, sức mạnh của nước, dù bao la, hùng vĩ, vẫn không thể sánh bằng sức mạnh của núi non kiên cố. Ngọc Hoàng đã ban cho Sơn Tinh Mị Nương, để nàng làm vợ. Ta, trong cơn thịnh nộ, đã nổi giận đùng đùng. Ta không thể chấp nhận sự thật phũ phàng ấy. Ta đã dâng lên những cơn sóng dữ dội, những trận cuồng phong kinh hoàng, để cướp lại người yêu của mình. Năm này qua năm khác, ta vẫn không từ bỏ. Mỗi mùa mưa bão, ta lại trút giận dữ lên đất liền, tấn công Sơn Tinh, để giành lại Mị Nương. Nhưng Sơn Tinh, với sức mạnh của núi non, đã kiên cường chống trả. Những trận chiến giữa ta và Sơn Tinh đã làm rung chuyển cả trời đất. Núi non sụt lở, sông ngòi cuộn trào. Ta đã nhiều lần suýt thắng, nhưng cuối cùng, ta vẫn thất bại. Sức mạnh của ta, dù to lớn đến đâu, cũng không thể lay chuyển được sự kiên định của núi rừng. Giờ đây, ta vẫn tiếp tục cuộc chiến bất tận ấy. Mỗi mùa mưa bão, ta lại trút giận dữ xuống nhân gian. Không phải vì ta muốn gây ra đau khổ, mà vì ta vẫn còn ôm ấp một nỗi oán hận sâu sắc. Nỗi oán hận về một tình yêu dang dở, về một cuộc chiến không hồi kết. Ta biết, ta sẽ không bao giờ có thể thắng được Sơn Tinh. Nhưng ta sẽ không bao giờ từ bỏ. Vì tình yêu, vì lòng kiêu hãnh, ta sẽ mãi mãi chiến đấu, cho đến khi… biển cả cạn khô. (Hay có lẽ, cho đến khi ta hiểu được rằng, tình yêu không phải là sự chiếm hữu, mà là sự tôn trọng và buông bỏ?)