Bệnh viện ma ám: Hồi ức đêm tối
Đêm tối lang thang lạnh lẽo, tôi cảm thấy mình bước vào một thế giới khác. Ánh đèn mờ ảo chiếu sáng những hành lang dài của bệnh viện. Tiếng tí ta tí tách của bước chân trên sàn lát gạch tạo ra âm thanh đáng sợ. Tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo vô cùng từ những cánh cửa sắt cũ kỹ. Khi tôi đi qua một gương, ánh sáng phản chiếu lại tạo nên một hình ảnh đáng sợ. Tôi nhìn thấy một bác sĩ mất đầu đang đứng trong gương, ánh mắt sắc lạnh như băng. Tôi cảm thấy mình không thể di chuyển, nhưng bác sĩ mất đầu lại bước ra khỏi gương và tiến lại gần tôi. Tôi cố gắng chạy trốn, nhưng mọi cử chỉ của tôi đều bị hạn chế. Bác sĩ mất đầu tiếp cận tôi, và tôi cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo từ khuôn mặt không có đầu của hắn. Tôi cố gắng kêu lên, nhưng tiếng kêu của tôi bị nuốt chửng trong không gian tĩnh lặng của bệnh viện. Cuối cùng, tôi tìm thấy một con đường thoát ra. Tôi chạy thật nhanh và cố gắng không nhìn lại. Nhưng khi tôi đến nơi an toàn, tôi không thể quên được hình ảnh đáng sợ của bác sĩ mất đầu trong gương. Từ đó, tôi không bao giờ quên được câu nói "Khe khẽ trong gương chỉ đường ra". Đó là một cảnh báo cho tôi rằng có những điều kinh dị đang chờ đợi ở những nơi tối tăm như bệnh viện. Từ đó, tôi luôn cảnh giác và tránh xa những nơi có dấu hiệu ma ám. Cuộc phiêu lưu đêm tối trong bệnh viện đã để lại trong tôi một hồi ức đáng sợ. Từ đó, tôi hiểu rằng thế giới này không chỉ có những điều tốt đẹp mà còn tồn tại những điều kinh dị và đáng sợ.