Ánh San Hô Và Lời Xin Lỗi

essays-star4(267 phiếu bầu)

Hơi nước ấm áp còn vương vấn trên da, Vân Quân thả mình vào không gian tĩnh lặng sau khi tắm. Một tin nhắn đến, kèm theo đó là hình ảnh Diệu An tươi tắn bên chiếc laptop, màn hình phản chiếu sắc màu rực rỡ của rạn san hô. Nụ cười khẽ nở trên môi cậu, ngón tay lướt nhẹ lưu giữ khoảnh khắc ấy. Rồi chuông điện thoại reo, là Diệu An. Cậu nhìn ra cửa sổ, bóng đêm vẫn còn dày đặc, Vĩnh Kỳ chắc hẳn vẫn chưa về. Giọng Diệu An vang lên từ đầu dây bên kia, pha chút giận dỗi: "Tên biến thái kia! Đang làm gì đó?" Vân Quân ngồi xuống bàn, ánh đèn ấm áp phủ lên khuôn mặt cậu. "Chuẩn bị học," cậu đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ được sự tự tin, "Mà... tôi không phải tên biến thái gì cả. Chỉ là hiểu lầm thôi." Một tiếng "Ồ" ngắn ngủi, rồi im lặng. Vân Quân lau khô mái tóc ướt, giọng nói trầm ấm: "Cậu gọi tôi có việc gì không?" Một thoáng ngập ngừng, rồi giọng Diệu An trở nên nhỏ nhẹ, mang theo một chút hổ thẹn: "Tôi thấy có chút áy náy... Chuyện tôi tát ông sáng nay... Tôi đã không xác minh rõ ràng mà lại buộc tội ông như vậy. Xin lỗi ông, Vân Quân." Ánh sáng từ màn hình laptop phản chiếu lên khuôn mặt cậu, hòa quyện cùng ánh đèn bàn, tạo nên một không gian ấm áp, xoa dịu đi chút bối rối còn vương vấn. Lời xin lỗi chân thành của Diệu An, nhẹ nhàng như những đợt sóng vỗ nhẹ vào bờ, cuốn trôi đi những hiểu lầm, để lại dư vị ngọt ngào của sự thấu hiểu và tha thứ. Một cảm giác nhẹ nhõm, thanh thản len lỏi vào tâm hồn cậu, như chính ánh san hô rực rỡ kia đang tỏa sáng trong đêm.