Bố Tôi - Người Anh Hùng Thầm Lặng
Bố không phải là siêu anh hùng với siêu năng lực, cũng chẳng phải người hùng trên màn ảnh với những chiến công hiển hách. Bố là người anh hùng thầm lặng trong chính ngôi nhà nhỏ của chúng tôi. Hình ảnh bố lam lũ, tần tảo sớm hôm đã in sâu vào tâm trí tôi tự bao giờ.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Chân Dung Người Anh Hùng Thầm Lặng</h2>
Bố tôi là công nhân, một công việc không mấy nhẹ nhàng. Ngày ngày, bố phải làm việc dưới cái nắng gắt, đôi bàn tay chai sần, rám nắng. Lưng bố còng dần theo năm tháng, mái tóc điểm bạc như muốn nói lên sự vất vả mà bố âm thầm gánh vác. Thế nhưng, chưa bao giờ tôi nghe bố than thở một lời. Bố luôn nở nụ cười hiền hậu, động viên chúng tôi cố gắng học tập. Nụ cười ấy như tiếp thêm động lực cho tôi vượt qua mọi khó khăn.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Tình Yêu Thương Thầm Kín</h2>
Bố không phải là người đàn ông của những lời đường mật. Tình yêu thương bố dành cho gia đình được thể hiện qua từng hành động nhỏ nhặt. Bố âm thầm làm việc, chắt chiu từng đồng để lo cho chúng tôi có manh áo mới, được ăn ngon. Bố chẳng ngại việc gì, miễn là có thể mang lại niềm vui cho gia đình. Những hôm trời lạnh, bố thường dậy sớm nhóm bếp, pha cho tôi cốc sữa nóng. Bố ân cần dặn dò tôi mặc ấm, ăn sáng đầy đủ. Tình yêu thương của bố, tuy không phô trương nhưng lại ấm áp vô cùng.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Người Thầy Đầu Tiên Của Tôi</h2>
Không chỉ là người cha, bố còn là người thầy đầu tiên của tôi. Bố dạy tôi cách sống tự lập, biết yêu thương và giúp đỡ mọi người. Bố dạy tôi cách đối mặt với khó khăn bằng ý chí kiên cường. Những bài học giản dị mà bố dạy đã theo tôi suốt cuộc đời.
Bố là người hùng thầm lặng, là chỗ dựa vững chắc cho cả gia đình. Dù cuộc sống có bộn bề khó khăn, bố vẫn luôn ở bên cạnh, che chở và yêu thương chúng tôi hết mực. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng học tập thật tốt, trở thành người có ích cho xã hội để bố được vui lòng.