Khoảnh Khắc Yên Bình Bên Khu Vườn Của Mẹ
Khi nhắc đến mẹ, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong tâm trí tôi không phải là bà nội trợ đảm đang hay người phụ nữ nghiêm khắc trong gia đình, mà là một người làm vườn đầy tâm huyết. Mẹ tôi, với đôi bàn tay đã chai sạn vì những công việc hàng ngày, lại trở nên dịu dàng biết bao khi chạm vào những đóa hoa, búp non trong khu vườn nhỏ sau nhà. Mỗi buổi sáng, khi ánh nắng ban mai còn e ấp gửi những tia nắng đầu tiên xuống khu vườn, mẹ đã mặc chiếc áo bà ba màu xanh mòng két, đội chiếc nón lá cũ kỹ và bắt đầu công việc của mình. Trên người mẹ, không cần trang sức lấp lánh hay quần áo lộng lẫy, chỉ có sự giản dị, chân chất của một người phụ nữ quê mùa, nhưng lại toát lên vẻ đẹp của sự mẫu mực và yêu đời. Nhìn mẹ cúi mình xuống, đôi tay khéo léo cắt tỉa những cành cây khô, nhẹ nhàng nâng niu từng bông hoa, từng chậu cảnh như đang âu yếm một đứa trẻ, tôi cảm nhận được sự kết nối mật thiết giữa con người và thiên nhiên. Mỗi động tác của mẹ đều chứa đựng sự tôn trọng và yêu thương, như thể mỗi bông hoa, mỗi lá cỏ đều là một phần của cuộc sống, của tâm hồn mẹ. Qua khuôn mặt mẹ, tôi thấy được niềm hạnh phúc và sự thanh thản. Đôi mắt mẹ sáng lên mỗi khi nhìn thấy sự sống mới đang dần hé mở từ lòng đất màu mỡ. Nụ cười của mẹ, dù có mệt mỏi sau những giờ làm việc căng thẳng, vẫn luôn rạng rỡ nhất khi mẹ đứng giữa khu vườn của mình. Làm vườn không chỉ là sở thích, mà còn là nguồn cảm hứng, là bài học kiên nhẫn và tình yêu cuộc sống mà mẹ muốn truyền lại cho chúng tôi. Khu vườn như một phần của gia đình, nơi gắn kết tình cảm của mọi người, nơi mẹ dành trọn vẹn tình yêu và sức lực của mình để chăm sóc. Kết thúc một ngày, khi hoàng hôn buông xuống, mẹ lại rời khu vườn với nụ cười mãn nguyện. Tôi, dù đã trưởng thành, vẫn luôn trân trọng và ngưỡng mộ tình yêu mãnh liệt mà mẹ dành cho những mảnh đất bé nhỏ này. Khu vườn không chỉ là nơi trồng trọt, mà còn là nơi chứa đựng bao kỷ niệm, yêu