Những đêm mùa đông trên núi cao
Trên núi cao, những đêm mùa đông kéo dài và buồn bã. Đó là những đêm mà không có bếp lửa sưởi ấm, cuộc sống của Mị sẽ trở nên khắc nghiệt và khó khăn hơn. Mỗi đêm, Mị phải dậy sớm để thổi lửa, từ tay đến lưng, không biết bao nhiêu lần. Thường thì khi gà gáy sáng, Mị mới ngồi dậy và thổi lửa sưởi trong một thời gian dài. Sau đó, các chị em trong nhà mới dậy và bắt đầu nấu cháo lợn, bung ngô. Mị chỉ có thể nghỉ ngơi trong những khoảnh khắc ngắn, sau đó lại phải thức suốt đêm để thổi lửa. Mỗi đêm, khi nghe tiếng phù phù của lửa bếp, Mị lại nhìn sang và thấy mắt \( \mathrm{A} \) Phủ trùng trùng, biết rằng \( \mathrm{A} \) Phủ vẫn còn sống. Dù vậy, Mị vẫn thản nhiên thổi lửa, hơ tay. Ngay cả khi \( \mathrm{A} \) Phủ chỉ là một xác chết đứng đấy, Mị vẫn tiếp tục thức dậy và sưởi ấm, chỉ biết chờ đợi cùng ngọn lửa. Có một đêm, A Sư bất ngờ trở về và thấy Mị ngồi đấy, anh ta đánh Mị ngã xuống cưa bếp. Nhưng đêm sau đó, Mị vẫn ra sưởi như mọi đêm trước đó. Lúc đó đã khuya. Trong nhà, mọi người đã ngủ yên, nhưng Mị lại dậy và thổi lửa. Ngọn lửa bùng lên, Mị nhìn sang và thấy hai mắt \( \mathrm{A} \) Phủ vừa mở, một dòng nước mắt lấp lánh bò xuống hai hõm má đã xám đen. Nhìn thấy tình cảnh đó, Mị nhớ lại đêm năm trước khi \( \mathrm{A} \) Sứ trói Mị, Mị cũng phải trói đứng như vậy. Mị khóc nhiều, nước mắt chảy xuống miệng, xuống cổ, không biết làm sao để lau đi. Trời ơi, nó không chỉ trói đứng người ta đến chết, nó còn bắt mình chết cùng. Nó bắt trói đến chết người đàn bà ngày trước đã chết ở cái nhà này. Chúng nó thật độc ác. Có lẽ đêm mai, người kia sẽ chết, chết đau, chết đói, chết rét. Ta là một người phụ nữ, nó đã bắt ta về trở thành ma trong nhà nó, chỉ còn biết chờ đợi ngày rũ xương ở đây thôi... Người kia làm gì mà phải chết như vậy. A Phủ... Mị suy nghĩ như vậy. Đám than đã cháy hết. Mị không thổi, cũng không đúng lên. Mị nhìn lại cuộc đời của mình, Mị lại tưởng tượng như đã từng có một