Một Cảnh Sát Trong Cơn Đau Không Thể Diễn Tả
Anh cảnh sát đang đi làm nhiệm vụ, đang tập trung vào công việc của mình, khi bỗng dưng nghe tin người yêu mình, Tiêu Chiến, đã mất. Một cảm giác chết chóc tràn ngập anh, như một cú sốc điện xuyên qua cơ thể. Anh không thể tin vào điều này, nhưng không thể ngồi yên và tiếp tục công việc. Anh cảm thấy như một phần của mình đã bị cắt đứt, và nỗi đau trong lòng không thể diễn tả bằng lời. Anh cảnh sát gấp rút chạy về, không quan tâm đến việc có phá vỡ luật pháp hay không. Tất cả những gì anh muốn là được đến bên Tiêu Chiến, để thấy mặt anh yêu một lần nữa. Trái tim anh đập mạnh, nhưng cảm giác sợ hãi và lo lắng càng lớn hơn. Anh không biết Tiêu Chiến đang ở đâu, nhưng anh không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa. Khi anh cảnh sát đến bệnh viện, anh thấy Tiêu Chiến đang nằm trên giường phẫu thuật. Anh nhìn thấy những người y tá và bác sĩ đang cố gắng cứu sống Tiêu Chiến. Anh cảm nhận được sự hỗn loạn và áp lực trong không gian xung quanh. Anh không thể tin vào những gì đang xảy ra, và cảm giác tuyệt vọng tràn ngập anh. Anh cảnh sát không thể nói một lời, chỉ có thể đứng đó, nhìn vào Tiêu Chiến và cầu nguyện. Anh cảm nhận được những cảm xúc trái ngược trong lòng mình - hy vọng và sợ hãi, niềm tin và nỗi lo lắng. Anh không biết liệu Tiêu Chiến có thể sống sót hay không, nhưng anh không thể ngừng hy vọng và cầu nguyện. Thời gian trôi qua chậm nhưng cảnh sát không thể rời khỏi bên Tiêu Chiến. Anh cảm nhận được sự mệt mỏi và sự đau đớn trong cơ thể, nhưng anh không thể buông tay. Anh cảm thấy như mình đang chờ đợi một phép màu, một sự kỳ diệu để Tiêu Chiến tỉnh lại và trở về bên anh. Cuối cùng, sau nhiều giờ chờ đợi, bác sĩ ra khỏi phòng phẫu thuật và nói với anh cảnh sát rằng Tiêu Chiến đã qua cơn nguy kịch và đang ổn định. Một cảm giác vui mừng và nhẹ nhõm tràn ngập anh, như một cơn mưa mùa hạ sau những ngày nắng nóng. Anh cảm thấy như một gánh nặng đã được gỡ bỏ khỏi vai mình. Trải qua những cảm xúc mạnh mẽ và đau đớn, anh cảnh sát đã trải qua một cuộc hành trình tâm l