Gà trống và cáo
Một buổi sáng sớm, khi sương còn đọng trên lá, Gà Trống cất tiếng gáy vang, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Chú ta vênh vang đứng trên bờ rào, cất cao chiếc mào đỏ chót như muốn khoe với cả thế giới về giọng hát oai hùng của mình.
Bỗng từ xa, một bóng đen lấp ló sau bụi cây. Cáo đói meo, bụng réo ùng ục, nó đã đi tìm mồi từ sáng sớm mà vẫn chưa kiếm được gì. Thấy Gà Trống béo tốt đứng trên bờ rào, Cáo mừng thầm trong bụng. Nó tiến lại gần, miệng nở nụ cười nịnh nọt.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Lời đường mật của kẻ gian xảo</h2>
"Chao ôi, Gà Trống! Giọng hát của bạn thật tuyệt vời! Tôi chưa bao giờ nghe thấy âm thanh nào du dương đến thế. Bạn có thể hát lại một lần nữa cho tôi được không?"
Gà Trống nghe những lời khen ngợi ngọt ngào, trong lòng lâng lâng sung sướng. Chú ta ngẩng cao đầu, nhắm mắt lại, định cất tiếng gáy.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Bài học nhớ đời</h2>
Thấy Gà Trống đã mắc bẫy, Cáo liền chồm tới. Nhưng Gà Trống vốn tinh ranh, đã nhận ra ý đồ của Cáo từ trước. Ngay khi Cáo vừa chồm lên, Gà Trống đã nhanh chóng vỗ cánh bay lên cây.
Cáo tiếc nuối nhìn Gà Trống bay đi. Nó biết mình đã thất bại. Lần sau, nó sẽ phải cẩn thận hơn, không thể để lời đường mật làm mờ mắt.
Còn Gà Trống, sau lần thoát nạn đó, chú ta càng thêm cảnh giác. Chú ta hiểu rằng, không phải lúc nào cũng nên tin vào những lời ngon ngọt. Đôi khi, đó chỉ là cái bẫy ngọt ngào của kẻ gian xảo.
Từ đó về sau, Gà Trống không bao giờ quên bài học quý giá này. Chú ta luôn cẩn thận quan sát xung quanh trước khi cất tiếng gáy, và không bao giờ để mình rơi vào bẫy của Cáo gian xảo nữa.