Bệnh viện ám ảnh - Mất đầu

essays-star4(133 phiếu bầu)

Đêm tối lang thang lạnh lẽo, tôi bước vào bệnh viện hoang tàn. Ánh đèn mờ ảo chiếu sáng những hành lang vắng vẻ. Tiếng tí ta tí tách của bước chân trên sàn gỗ cũ kêu lên như những tiếng thở dài của những linh hồn bị mắc kẹt. Tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo và u ám từ những bức tường cũ kỹ và những cánh cửa cũ rích. Trong một phòng khám bỏ hoang, tôi bắt gặp một bác sĩ mất đầu đang lảng vảng. Áo trắng của anh ta lướt qua như một cơn gió lạnh. Tôi không thể tin vào mắt mình khi thấy anh ta tiến lại gần tôi, không có đầu. Tuy nhiên, anh ta vẫn có thể di chuyển và giao tiếp như bình thường. Tôi cảm thấy sự kinh hoàng tràn đầy trong lòng khi bác sĩ mất đầu chỉ đường ra cho tôi. Tiếng khe khẽ từ trong gương như tiếng thở dài của những linh hồn bị mắc kẹt. Tôi không thể chối từ lời mời của anh ta và bước vào gương. Trong thế giới song song, tôi bị cuốn vào một thực tại kinh dị. Những bác sĩ mất đầu đang lang thang khắp nơi, như những hồn ma không thể tìm thấy sự an nhiên. Tôi cảm nhận được sự áp lực và sợ hãi từ những ánh mắt trống rỗng của họ. Tôi cố gắng tìm đường ra, nhưng mọi nỗ lực đều bị đẩy lui bởi sự ám ảnh và sự hiện diện của những bác sĩ mất đầu. Cuối cùng, tôi tìm thấy một lối thoát. Tôi chạy thoát khỏi bệnh viện ám ảnh, nhưng những hình ảnh kinh dị vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi. Từ đó, tôi không bao giờ quên câu nói đáng sợ: "Đêm tối lang thang lạnh lẽo, tí ta tí tách, áo trắng lướt ngang, bác sĩ mất đầu, đầu anh đâu, khe khẽ trong gương chỉ đường ra." Câu chuyện kinh dị về bệnh viện ám ảnh này đã để lại trong tôi một cảm giác sợ hãi mãnh liệt và những hình ảnh không thể quên. Từ đó, tôi hiểu rằng có những nơi trên thế giới này vẫn còn tồn tại những bí ẩn và sự ám ảnh không thể giải thích.