Giam Cầm Một Bông Tuyết Nhỏ

essays-star4(230 phiếu bầu)

Giam cầm một bông tuyết nhỏ, giữ nó trong lòng bàn tay ấm áp. Chẳng phải đó là mong ước của bao đứa trẻ thơ ngây, những tâm hồn trong veo như chính sắc trắng tinh khôi của tuyết? Nắm chặt lấy, để rồi ngỡ ngàng khi thấy tuyết tan, chỉ còn lại những giọt nước lạnh lẽo trên tay. Cũng như thế, có những điều đẹp đẽ nhất khi ta cố chấp giữ chặt, lại tan biến mất trong tích tắc.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Vẻ Đẹp Mong Manh Của Tuyết</h2>

Tuyết - một tạo tác kỳ diệu của tự nhiên, thuần khiết và mong manh như chính tuổi thơ. Từ những đám mây xám xịt, tuyết rơi xuống, phủ trắng xóa cả không gian, biến đổi thế giới thành một bức tranh tĩnh lặng. Mỗi bông tuyết, nhỏ bé và độc nhất vô nhị, mang theo vẻ đẹp tinh tế của tạo hóa. Khi rơi xuống, chúng lấp lánh dưới ánh mặt trời, như hàng triệu vì sao sa xuống trần gian. Vẻ đẹp ấy, tuy mong manh, lại có sức lay động lòng người đến lạ kỳ.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Giấc Mơ Giữ Chặt Cái Đẹp</h2>

Ai trong chúng ta, khi chứng kiến vẻ đẹp ấy, lại không khao khát giữ nó cho riêng mình? Giống như đứa trẻ ngây thơ, ta muốn nắm giữ bông tuyết nhỏ, muốn giữ mãi vẻ đẹp tinh khôi ấy trong lòng bàn tay. Nhưng bông tuyết, cũng như bao điều đẹp đẽ khác trên thế gian, lại quá mong manh. Chỉ một chút ấm áp cũng đủ để tuyết tan chảy, trở về với dòng chảy bất tận của tự nhiên.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Bài Học Từ Bông Tuyết Tan</h2>

Giam cầm một bông tuyết nhỏ, chẳng khác nào giam cầm chính bản thân mình trong ảo vọng. Ta tưởng chừng nắm giữ được hạnh phúc, nhưng thực chất chỉ đang tự tay phá hủy đi vẻ đẹp thuần khiết. Bông tuyết tan, để lại trong ta nỗi tiếc nuối khôn nguôi. Nhưng chính từ sự nuối tiếc ấy, ta học được cách trân trọng vẻ đẹp của hiện tại, học cách buông bỏ những điều không thể giữ.

Giống như bông tuyết tan vào lòng đất, vun đắp cho mùa xuân đến, có những điều tuy mất đi nhưng lại là khởi đầu cho một sự sống mới. Thay vì cố chấp giữ chặt, hãy học cách buông tay, để bông tuyết tự do bay lượn trong vũ điệu của riêng mình. Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, ta đã được chiêm ngưỡng trọn vẹn vẻ đẹp thuần khiết của nó, một vẻ đẹp in sâu trong tâm trí, mãi mãi không phai mờ.