Cảm nhận về thái độ trữ tình của nhân vật trong hai câu thơ cuối
Trong hai câu thơ cuối của bài thơ, "Tài tủ văn nhân ai đó tá? Thân này đâu đã chịu già tom!", chúng ta có thể cảm nhận được một thái độ trữ tình của nhân vật. Những câu thơ này không chỉ đơn thuần là một câu hỏi và một câu trả lời, mà còn chứa đựng sự biểu đạt sâu sắc về tình yêu và tuổi già. Trong câu thơ đầu tiên, "Tài tủ văn nhân ai đó tá?", nhân vật đặt ra một câu hỏi về tài năng và danh tiếng của mình. Câu hỏi này cho thấy sự tự tin và tự hào của nhân vật về khả năng văn chương của mình. Nhân vật muốn biết liệu có ai đó có thể hiểu và đánh giá đúng giá trị của tài năng văn chương của mình hay không. Điều này cho thấy sự trữ tình và mong muốn được công nhận của nhân vật. Trong câu thơ thứ hai, "Thân này đâu đã chịu già tom!", nhân vật tỏ ra lo lắng về tuổi già và sự suy tàn của thân thể. Nhân vật không chỉ lo lắng về việc mất đi sức trẻ và nhan sắc, mà còn lo lắng về việc mất đi sự trẻ trung và năng động trong tâm hồn. Câu thơ này thể hiện sự trữ tình và sự sợ hãi của nhân vật trước sự thay đổi và mất mát của thời gian. Từ hai câu thơ cuối này, chúng ta có thể thấy rõ thái độ trữ tình của nhân vật. Nhân vật tỏ ra tự tin và tự hào về tài năng của mình, nhưng cũng lo lắng về tuổi già và sự thay đổi của thời gian. Điều này cho thấy sự nhạy cảm và sâu sắc của nhân vật, và tạo nên một tầm nhìn đa chiều về tình yêu và tuổi già. Trong tổng thể, hai câu thơ cuối này không chỉ là một câu hỏi và một câu trả lời, mà còn là một biểu đạt sâu sắc về tình yêu và tuổi già. Chúng thể hiện sự trữ tình và nhạy cảm của nhân vật, và tạo nên một tầm nhìn đa chiều về cuộc sống và con người.