Yếu tố tự sự trong bài thơ "Vườn xưa

essays-star4(244 phiếu bầu)

Bài thơ "Vườn xưa" của Tế Hanh là một bài thơ trữ tình đầy cảm xúc, nói về tình yêu và sự xa cách giữa hai người. Trong bài thơ này, yếu tố tự sự được thể hiện một cách rõ ràng và sâu sắc. Ngay từ những câu đầu tiên, bài thơ đã đề cập đến mảnh vườn xưa, nơi mà hai người đã từng có những kỷ niệm đẹp. Câu thơ "Mảnh vườn xua cây mỗi ngày mối xanh" cho thấy sự tự sự của người viết khi miêu tả mảnh vườn xưa và những cây xanh màu mỡ. Đây là một cách để người viết gợi lên những kỷ niệm và cảm xúc của mình. Tiếp theo đó, bài thơ còn đề cập đến sự xa cách giữa hai người. Câu thơ "Hai ta ở hai đầu công tác, có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?" thể hiện sự nhớ nhung và mong muốn được quay trở lại với nhau. Sự tự sự của người viết được thể hiện qua việc miêu tả tình cảnh và cảm xúc của mình. Bài thơ còn sử dụng những hình ảnh tượng trưng để thể hiện yếu tố tự sự. Ví dụ, câu thơ "Hai ta như sen mùa hạ, cúc mùa thu, như tháng mười hồng, tháng năm nhãn" miêu tả tình yêu và sự gắn kết giữa hai người. Sự tự sự của người viết được thể hiện qua việc sử dụng những hình ảnh này để diễn tả tình cảm của mình. Cuối cùng, bài thơ kết thúc bằng câu thơ "Lần sau anh trở lại một ngày hè", cho thấy sự hy vọng và mong đợi của người viết. Sự tự sự của người viết được thể hiện qua việc diễn tả sự chờ đợi và mong muốn được gặp lại người yêu. Tổng kết, bài thơ "Vườn xưa" của Tế Hanh thể hiện rõ yếu tố tự sự thông qua việc miêu tả mảnh vườn xưa, sự xa cách và mong muốn quay trở lại, cũng như sử dụng những hình ảnh tượng trưng để thể hiện tình cảm và cảm xúc của người viết. Yếu tố tự sự này làm cho bài thơ trở nên chân thực và đáng tin cậy, và tạo nên sự kết nối giữa người viết và độc giả.