Lạc bước đôi chân
Bước chân in dấu trên con đường đất đỏ, mỗi bước đều mang theo một nỗi niềm khó tả. Bầu trời chiều nay cũng mang một màu buồn man mác, như hòa cùng nhịp điệu chậm rãi của đôi chân lạc bước. Không biết mình đang đi đâu, về đâu, chỉ biết cứ thế bước đi, để mặc cho tâm hồn trôi theo những suy tư miên man.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Hương đồng gió nội vỗ về tâm hồn</h2>
Cánh đồng lúa chín vàng ươm trải dài ngút tầm mắt, hương lúa chín thơm ngát len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn. Gió đồng nội thổi nhẹ, mang theo hơi thở của đất trời, của sự sống bình yên đến lạ. Lạc bước giữa cánh đồng bao la, mọi ưu phiền trong tôi như tan biến, chỉ còn lại cảm giác thanh thản, nhẹ nhàng.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Dòng sông ký ức êm đềm trôi</h2>
Con sông quê hương vẫn hiền hòa như thuở nào, dòng nước trong xanh soi bóng những đám mây trắng bồng bềnh trôi. Ngồi bên bờ sông, nhìn dòng nước lững lờ trôi, ký ức tuổi thơ như ùa về. Những buổi chiều tắm sông cùng lũ bạn, những đêm trăng rằm rước đèn, những câu chuyện cổ tích bà kể... Tất cả như hiện hữu ngay trước mắt, đẹp đẽ và bình yên đến nao lòng.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Bước chân tìm về chốn bình yên</h2>
Lạc bước đôi chân, tôi như lạc vào một thế giới khác, thế giới của sự tĩnh lặng, của thiên nhiên và của chính mình. Ở đó, tôi tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn, tìm thấy niềm vui trong những điều giản dị. Mỗi bước chân đi qua là một trải nghiệm, là một bài học về cuộc sống.
Chuyến đi nào rồi cũng phải đến hồi kết, lạc bước đôi chân rồi cũng tìm được đường về. Nhưng những gì đọng lại trong tôi sau mỗi chuyến đi là vô giá. Đó là những trải nghiệm, những cảm xúc và cả những bài học quý giá về cuộc sống.