Kết thúc buồn

essays-star4(388 phiếu bầu)

Một ngày đẹp trời, tôi và nhóm bạn thân của mình quyết định đi dạo quanh thành phố. Chúng tôi đã có một ngày vui vẻ, cười đùa và tận hưởng những khoảnh khắc đáng nhớ. Tuy nhiên, không ai trong chúng tôi có thể ngờ được rằng cuộc hành trình này sẽ kết thúc một cách buồn bã. Trên đường trở về, chúng tôi bắt gặp một cảnh tượng đáng sợ. Một tai nạn giao thông nghiêm trọng đã xảy ra trước mắt chúng tôi. Chúng tôi không thể tin vào những gì đang xảy ra. Những người đi đường đứng im lặng, không ai dám tiếp cận. Nhưng không phải vì sợ hãi, mà là vì không biết phải làm gì. Trong lúc hoảng loạn, tôi nhìn thấy một cô gái trẻ đang nằm bất động trên đường. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự đau đớn và sự tuyệt vọng từ cơ thể cô ấy. Tôi không thể đứng yên và chỉ đứng nhìn. Tôi phải làm gì đó. Tôi chạy đến cô gái và cố gắng giúp đỡ cô ấy. Tuy nhiên, tình hình không tốt. Cô gái đã bị thương nặng và cần sự trợ giúp y tế ngay lập tức. Tôi cố gắng gọi điện thoại cấp cứu, nhưng không có tín hiệu. Tôi cảm thấy tuyệt vọng và không biết phải làm gì. Cuối cùng, một người đi qua đã gọi cấp cứu và chúng tôi chờ đợi sự giúp đỡ đến. Tuy nhiên, thời gian trôi qua quá chậm. Cô gái trẻ đã mất đi sự sống trước khi bất kỳ sự trợ giúp nào có thể đến. Chúng tôi đứng im lặng, không thể tin vào những gì vừa xảy ra. Kết thúc buồn này đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong tâm trí của tôi và nhóm bạn thân. Chúng tôi đã học được một bài học quý giá về sự quý trọng của cuộc sống và tình người. Chúng tôi đã nhận ra rằng mỗi khoảnh khắc đều quan trọng và chúng ta không nên coi thường nó. Dù kết thúc buồn, chúng tôi quyết định không để nó làm mất đi niềm tin và hy vọng của chúng tôi. Chúng tôi quyết định sống mỗi ngày với ý nghĩ rằng chúng ta có thể làm thay đổi thế giới và tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ. Chúng tôi không bao giờ quên cô gái trẻ và sự mất mát của cô ấy, và chúng tôi sẽ luôn ghi nhớ rằng cuộc sống là một món quà quý giá mà chúng ta không nên lãng phí. Dù kết thúc buồn, chúng tôi đã học được rất nhiều từ trải nghiệm này. Chúng tôi đã học cách trân trọng cuộc sống và tình người, và chúng tôi sẽ tiếp tục sống mỗi ngày với lòng biết ơn và hy vọng.