Trang chủ
/
Văn học
/
Người ǎn xin Lúc ấy, tôi đang đi trên phố. Một người ǎn xin già lọm khọm đứng ngay trước mặt tôi. Đôi mắt ông lão đỏ đọc và giàn giụa nước mắt. Đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi thảm hại... Chao ôi! Cảnh nghèo đói đã gặm nát con người đau khổ kia thành xấu xí biết nhường nào! Ông già chìa trước mặt tôi bàn tay sưng húp, bấn thủu.Ông rên rỉ cầu xin cứu giúp. Tôi lục tìm hết túi nọ túi kia,không có tiền, không có đồng hồ, không có cả một chiếc khǎn tay. Trên người tôi chẳng có tài sản gì. Người ǎn xin vẫn đợi tôi. Tay vẫn chìa ra, run lấy bấy. Tôi chẳng biết làm cách nào. Tôi nắm chặt lấy bàn tay run rấy kia: Ông đừng giận cháu,cháu không có gì để cho ông cả. Người ǎn xin nhìn tôi chằm chẳm bằng đôi mắt ướt đẩm.Đôi môi tái nhợt nở nụ cười và tay ông cũng xiết lấy tay tôi: Cháu ơi, cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi. Ông lão nói bằng giọng khản đặc. Khi ấy, tôi chợt hiếu rằng: cả tôi nữa, tôi cũng vừa nhận được chút gì của ông lão. (Theo Tuốc-ghê-nhép) Em hãy viết bài vǎn phân tích nhân vật "Người ǎn xin'' trong câu chuyện trên.

Câu hỏi

Người ǎn xin
Lúc ấy, tôi đang đi trên phố. Một người ǎn xin già lọm khọm đứng ngay
trước mặt tôi.
Đôi mắt ông lão đỏ đọc và giàn giụa nước mắt. Đôi môi tái nhợt, áo
quần tả tơi thảm hại... Chao ôi! Cảnh nghèo đói đã gặm nát con người đau
khổ kia thành xấu xí biết nhường nào!
Ông già chìa trước mặt tôi bàn tay sưng húp, bấn thủu.Ông rên rỉ cầu xin
cứu giúp.
Tôi lục tìm hết túi nọ túi kia,không có tiền, không có đồng hồ, không có
cả một chiếc khǎn tay. Trên người tôi chẳng có tài sản gì.
Người ǎn xin vẫn đợi tôi. Tay vẫn chìa ra, run lấy bấy.
Tôi chẳng biết làm cách nào. Tôi nắm chặt lấy bàn tay run rấy kia:
Ông đừng giận cháu,cháu không có gì để cho ông cả.
Người ǎn xin nhìn tôi chằm chẳm bằng đôi mắt ướt đẩm.Đôi môi tái
nhợt nở nụ cười và tay ông cũng xiết lấy tay tôi:
Cháu ơi, cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi.
Ông lão nói bằng giọng khản đặc.
Khi ấy, tôi chợt hiếu rằng: cả tôi nữa, tôi cũng vừa nhận được chút gì của
ông lão.
(Theo Tuốc-ghê-nhép)
Em hãy viết bài vǎn phân tích nhân vật "Người ǎn xin'' trong câu chuyện
trên.
zoom-out-in

Người ǎn xin Lúc ấy, tôi đang đi trên phố. Một người ǎn xin già lọm khọm đứng ngay trước mặt tôi. Đôi mắt ông lão đỏ đọc và giàn giụa nước mắt. Đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi thảm hại... Chao ôi! Cảnh nghèo đói đã gặm nát con người đau khổ kia thành xấu xí biết nhường nào! Ông già chìa trước mặt tôi bàn tay sưng húp, bấn thủu.Ông rên rỉ cầu xin cứu giúp. Tôi lục tìm hết túi nọ túi kia,không có tiền, không có đồng hồ, không có cả một chiếc khǎn tay. Trên người tôi chẳng có tài sản gì. Người ǎn xin vẫn đợi tôi. Tay vẫn chìa ra, run lấy bấy. Tôi chẳng biết làm cách nào. Tôi nắm chặt lấy bàn tay run rấy kia: Ông đừng giận cháu,cháu không có gì để cho ông cả. Người ǎn xin nhìn tôi chằm chẳm bằng đôi mắt ướt đẩm.Đôi môi tái nhợt nở nụ cười và tay ông cũng xiết lấy tay tôi: Cháu ơi, cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi. Ông lão nói bằng giọng khản đặc. Khi ấy, tôi chợt hiếu rằng: cả tôi nữa, tôi cũng vừa nhận được chút gì của ông lão. (Theo Tuốc-ghê-nhép) Em hãy viết bài vǎn phân tích nhân vật "Người ǎn xin'' trong câu chuyện trên.

expert verifiedXác minh chuyên gia

Giải pháp

4.1(204 phiếu bầu)
avatar
Gia Bảochuyên gia · Hướng dẫn 6 năm

Trả lời

**Phân tích nhân vật "Người ăn xin" trong câu chuyện**<br /><br />Trong câu chuyện, nhân vật "Người ăn xin" được miêu tả một cách sống động và đầy cảm thông. Ông là một người lão, đang sống trong hoàn cảnh nghèo đói, với đôi mắt đỏ đọc và giàn giụa nước mắt, đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi thảm hại. Những chi tiết này không chỉ miêu tả vẻ ngoại hình của ông mà còn thể hiện sự khốn khổ và đau khổ mà ông đang trải qua.<br /><br />Người ăn xin có sự kiên nhẫn và nhẫn nhịn cao độ. Mặc dù ông đang trong hoàn cảnh cực kỳ khó khăn, nhưng ông vẫn đợi chờ một cách bình tĩnh, không mất lòng tin hay giận dữ khi không nhận được sự giúp đỡ từ người khác. Điều này cho thấy ông có lòng nhân ái và biết quý trọng những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.<br /><br />Khi gặp người trẻ trong câu chuyện, ông không chỉ đơn thuần là một người ăn xin mà còn là một người có tâm hồn đẹp. Ông nhìn thấy sự chân thành và lòng tốt của người trẻ, và dù không có gì để cho, ông vẫn cảm thấy hạnh phúc và biết Câu ông, "Cháu ơi, cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi," cho thấy ông đánh giá cao tình cảm và sự quan tâm mà người trẻ đã dành cho mình. Ông nhận ra rằng, dù không có vật chất, nhưng sự chia sẻ và tình người lại là điều quý giá nhất.<br /><br />Nhân vật "Người ăn xin" trong câu chuyện không chỉ là một biểu tượng của sự nghèo đói và khốn khổ mà còn là một hình ảnh của lòng nhân ái và sự kiên nhẫn. Ông đã truyền tải một thông điệp mạnh mẽ về tầm quan trọng của tình người và sự quan tâm đối với những người xung quanh.