Câu hỏi
me cha đã tạo ra anh giữa đời này, làm cho anh tới nông nỗi này, chết đứng trên sân khấu. Mà anh vẳn phải gượng gạo cười,chờ người ta chê xong, cảm ơn, và rời sân khấu trên đói chân không phải của mình, gương mặt không còn là của minh, di chuyển một thân xác đã khô những máu, thân xác cũng không còn là của anh. Tôi bóng nghĩ minh may, phải biết hát hò, có khả nǎng tôi cũng đi thi. Và cái cô Hà Há Ha mang số báo danh Không Không Có cũng bị trời trồng bởi "ngoại hình hạn chế hay "tên bạn rắt không hợp để làm __ ca sĩ". Bất ngờ?Không, ta vẫn biết vậy khi nhin vào gương, khi nghĩ về mình, nhưng ta vẫn đau một cách không kiềm chế. Và ánh đèn đêm đó, vé mặt vô tư của vị giám khảo đó, biến người đó, bài ca đó. __ mãi mãi là nổi ám ảnh không nguôi được.Chi muốn làm cát.làm nước, làm giun dế cho rồi __ Sao ngay từ đầu, trong thể lệ cuộc thi, người ta không đưa ra điều kiện "ngoại hình dep" như mấy nhà hàng vẫn thường đán thông báo tuyến tiếp viên.Nhất thiết phải dán mấy cai hinh mẫu Jude Law, Lương Triều Vợ hay Mai Phương Thúy để người ta hiểu đẹp là phải như thế này. Bời mỗi người có một quan niệm khác nhau về cài đẹp, như tôi, lam l0, đen dúa, bu bạm... là đẹp, thì bạn nói bạn thich vé dịu dàng, thuần khiết,mong manh, sang trọng... Người dự thi, sau khi ngó qua tiêu chí và mấy tấm hình mẫu thì dù có giong đẹp như Lê Dung, Tuần Ngọc, MS Linh cũng ngó lại cái "ngoại hình hạn chế" mà nit lui không nuôi tiếc. Dể không phải trút tâm huyết gan ruột mình hát cả chục bài,vượt qua bốn nǎm vòng không nuôi chút vui chút hy vọng, khát vọng gì khi qua mỗi ái; để không phải xót lông nghe người đời hỏi, if sao ba má ban đè bạn xấu vũy?". Để đi qua một giấc mo dài, chọt tính bắt ngờ vì bịdội vào người thứ nước lấy lên từ những dòng sông bǎng, buôt cát đa cắt thịt. Tính đậy, để thấy đời buồn vì những chuyện không đâu. Câm giác và nói ra cảm giác là hai chuyện khác nhau, một cái là của riêng minh và cái kia tác động đến người khác Ai cũng nghĩ như vị giám kháo kia, nhưng không phài ai cũng thiếu tế nhị, thừa tần nhằn dễ thể hiện nó bằng lời.công khai giữa đám đông. Tôi nhớ có lần, bạn bè hỏi tôi sao mà lúc này quan tâm quá nhiều tới nhan sắc. Tôi cười thàm, ngoài miệng nói vậy thôi, chứ thật ra tôi tin là minh cũng... có chút duyên Nhung tin cong chàng làm gi, vì tôi biết với "ngoại hình hạn chế", chắc chǎn tôi khong the thi "tiếng hát truyền hình"(nếu có giọng ca khả), không thể làm nhân viên tiếp chẳng còn viết vân được nữa), và nếu khó khân hơn nữu,để nuôi đám con ǎn cùng không tìm được một chân bưng bé trong quán bin. Nguyên Ngọc Tư, Đảo (tộp truyện ngắn). NXB Tre, 2014 Van bán thuộc the logi ndo? Vi sao cm xúc định như vậy? Cbu 2. Xác định Phurme thức biểu đạt chính và nội dung của vân bàn? Nhân vật chính của truyền là 312.Truyện Câu 5. Đoạn vǎn sau là lời của ai.nói về điều gì?Nhằm mục đích gi? ''Bacute (hat (o))imoverrightarrow (hat (o)i) người có một quan niệm khác nhau về cái đẹp, như tôi,lam li, den dija, bui bǎm... là đep, thì bạn nói bạn thich vẻ dịu dàng, thuần khiết, mông manh, sang trong..." Câu 6. Những chuyện không đâu trong dòng "Tinh dậy, để thấy đời buồn vi những chuyện không đầu" là chuyện gi? Câu 7. Tác giả dùng phép tu từ nào trong dòng sau? Để diền tá điều gi? "Đẻ đi qua một giấc mơ dài, chợt tinh bắt ngờ vì bị đội vào người thứ nước lớy lên từ những đông sông bằng.buốt nhức, cắt da cắt thit." Câu 8. Tác giá muốn nói điều gì trong câu: "Hãn anh không muốn mình xấu. Hằn cha me anh cũng không muốn sinh con xấu". Câu 9. Phân tích dụng y, thái độ của nhà vǎn trong câu sau (dùng từ, sử dụng dấu ngoặc đơn, ngoặc kép): "Nhưng vào cái lúc vị giảm khảo đến từ thành phố vǎn minh kia "âu yếm" (quả thật vẻ mặt ông rất hôn nhiên)". Câu 10. Câu vǎn {}^+Ma anh vẫn phải gương gạo cười, chờ người la chẽ xong, cảm on miêu tả ai? Nhằm thể hiện điều gì ở đối tượng? Câu II. "...thiếu tế nhị, thừa tàn nhằn"là biểu hiện của ai? Vì sao người đó lại bị đánh giá nhur vậy? Câu 12. Vì sao tác giả nói: Cảm giác và nói ra cảm giác là hai chuyện khác nhau...? Câu 13. Tác giả muốn nhǎn gửi điều gì tới người đọc từ đoạn vǎn bản trên? Câu 14. Nếu ý kiến về tục xin chữ.cho chữ của người Việt vào địp Tốt trong truyên thống và trong thời kì hiện đại.
Xác minh chuyên gia
Giải pháp
4.6(383 phiếu bầu)
Mai Thanhngười xuất sắc · Hướng dẫn 8 năm
Trả lời
## Phân tích văn bản "Đảo" - Nguyên Ngọc Tư<br /><br />**Câu 1:** Văn bản thuộc thể loại **truyện ngắn**. Điều này được xác định bởi:<br /><br />* **Độ dài:** Văn bản ngắn gọn, tập trung vào một chủ đề chính.<br />* **Cốt truyện:** Cốt truyện đơn giản, xoay quanh tâm trạng của nhân vật chính.<br />* **Nhân vật:** Chỉ có một nhân vật chính được khắc họa rõ nét.<br /><br />**Câu 2:** Phương thức biểu đạt chính là **biểu cảm**, kết hợp với **tự sự**. <br /><br />* **Nội dung:** Văn bản thể hiện tâm trạng buồn bã, thất vọng của nhân vật chính khi bị loại khỏi cuộc thi hát vì "ngoại hình hạn chế". <br />* **Biểu cảm:** Tác giả sử dụng nhiều từ ngữ, hình ảnh giàu cảm xúc để thể hiện tâm trạng của nhân vật.<br /><br />**Câu 3:** Nhân vật chính của truyện là **người con trai** (không có tên cụ thể). <br /><br />**Câu 4:** Truyện sử dụng ngôi kể **thứ nhất**. Điều này được thể hiện qua các đại từ nhân xưng "tôi", "mình", "anh".<br /><br />**Câu 5:** Đoạn văn là lời của **nhân vật chính**, nói về **quan niệm về cái đẹp**. Mục đích là để **bày tỏ quan điểm cá nhân** về cái đẹp và **chỉ trích** việc đánh giá người dựa trên ngoại hình.<br /><br />**Câu 6:** "Những chuyện không đâu" trong dòng "Tỉnh dậy, để thấy đời buồn vì những chuyện không đâu" là **sự bất công, sự hời hợt, thiếu tế nhị** trong cách đánh giá con người dựa trên ngoại hình.<br /><br />**Câu 7:** Tác giả sử dụng **phép ẩn dụ** trong dòng "Để đi qua một giấc mơ dài, chợt tỉnh bắt ngờ vì bị dội vào người thứ nước lạnh lên từ những dòng sông băng, buốt nhức, cắt da cắt thịt." <br /><br />* **Tác dụng:** Tăng sức gợi hình, gợi cảm, thể hiện sự đau đớn, thất vọng của nhân vật khi bị loại khỏi cuộc thi.<br /><br />**Câu 8:** Tác giả muốn nói rằng **sự xấu xí** không phải là lỗi của bản thân người con trai, mà là **sự bất hạnh** do cha mẹ anh sinh ra.<br /><br />**Câu 9:** Tác giả sử dụng **dấu ngoặc kép** để **chỉ trích** thái độ của vị giám khảo. <br /><br />* **Dụng ý:** Thể hiện sự mỉa mai, châm biếm, phê phán cách hành xử thiếu chuyên nghiệp của vị giám khảo.<br /><br />**Câu 10:** Câu văn "Mà anh vẫn phải gượng gạo cười, chờ người ta chê xong, cảm ơn, và rời sân khấu" miêu tả **nhân vật chính**. <br /><br />* **Thể hiện:** Sự bất lực, tủi nhục, phải gượng gạo chấp nhận sự thật phũ phàng.<br /><br />**Câu 11:** "Thiếu tế nhị, thừa tàn nhẫn" là biểu hiện của **vị giám khảo**. <br /><br />* **Lý do:** Ông ta đánh giá người dựa trên ngoại hình, thiếu tôn trọng người khác, thể hiện sự thiếu chuyên nghiệp.<br /><br />**Câu 12:** Tác giả nói: "Cảm giác và nói ra cảm giác là hai chuyện khác nhau..." bởi vì **cảm giác là điều riêng tư**, còn **nói ra cảm giác** lại có thể **ảnh hưởng đến người khác**.<br /><br />**Câu 13:** Tác giả muốn nhắn gửi đến người đọc về **sự bất công, hời hợt** trong cách đánh giá con người dựa trên ngoại hình. <br /><br />* **Lời khuyên:** Nên nhìn nhận con người một cách toàn diện, không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.<br /><br />**Câu 14:** **Tục xin chữ, cho chữ** là một nét đẹp văn hóa truyền thống của người Việt. <br /><br />* **Trong truyền thống:** Tục này thể hiện sự tôn trọng tri thức, mong muốn được học hỏi, rèn luyện đạo đức.<br />* **Trong thời kì hiện đại:** Tục này cần được giữ gìn và phát huy, nhưng cần tránh sự thương mại hóa, biến tướng.<br /><br />**Lưu ý:** Đây là những phân tích dựa trên văn bản. Có thể có những cách hiểu khác nhau về tác phẩm. <br />