Nỗi Nhớ Da Diết Về Tình Bạn Trong "Bạn Nhậu Cũ" Của Nguyễn Ngọc Tư ##
Truyện ngắn "Bạn Nhậu Cũ" của Nguyễn Ngọc Tư là một bức tranh chân thực về tình bạn, một thứ tình cảm thiêng liêng và đầy ám ảnh. Tác phẩm không chỉ khắc họa những khoảnh khắc vui vẻ, hào hứng của những người bạn khi cùng nhau "nốc rượu, say sưa, cười vang", mà còn lột tả nỗi nhớ da diết, sự tiếc nuối và cả những day dứt khi tình bạn ấy dần phai nhạt theo thời gian. Tác giả sử dụng ngôi kể thứ nhất, giọng văn nhẹ nhàng, đầy tâm trạng, đưa người đọc vào dòng suy tưởng của nhân vật "tôi" - một người đàn ông đang nhớ về người bạn thân thiết của mình. Qua những hồi tưởng về quá khứ, ta thấy được một tình bạn đẹp đẽ, gắn bó, được vun đắp bởi những kỷ niệm vui buồn, những sẻ chia, những lời tâm sự. Họ cùng nhau trải qua những tháng ngày thanh xuân rực rỡ, cùng nhau "say sưa, cười vang" trong những cuộc nhậu, cùng nhau "chia sẻ những nỗi niềm riêng tư", cùng nhau "chứng kiến những thăng trầm của cuộc đời". Tuy nhiên, dòng chảy thời gian không chờ đợi ai, cuộc sống mỗi người một hướng, tình bạn ấy cũng dần phai nhạt. "Tôi" nhận ra rằng, "chúng tôi đã không còn là những người bạn thân thiết như xưa nữa". Sự xa cách, những khoảng trống trong giao tiếp, những cuộc gọi thưa dần, những cuộc gặp gỡ hiếm hoi... tất cả đã khiến tình bạn ấy trở nên mong manh, dễ vỡ. Tác giả khéo léo sử dụng những chi tiết ẩn dụ, những hình ảnh giàu sức gợi để thể hiện nỗi nhớ da diết của nhân vật "tôi". "Tôi" nhớ những "cuộc nhậu say sưa", nhớ "những câu chuyện cười vang", nhớ "những lời tâm sự thổ lộ", nhớ "những khoảnh khắc vui buồn bên nhau". Nỗi nhớ ấy như một ngọn lửa âm ỉ, cháy âm ỉ trong lòng "tôi", khiến "tôi" day dứt, tiếc nuối. "Bạn Nhậu Cũ" không chỉ là một câu chuyện về tình bạn, mà còn là một lời nhắc nhở về giá trị của những mối quan hệ trong cuộc sống. Tác phẩm khơi gợi trong mỗi người đọc những suy ngẫm về tình bạn, về những giá trị đích thực của cuộc sống. Chúng ta cần trân trọng những người bạn của mình, vun đắp tình bạn, giữ gìn những kỷ niệm đẹp, để khi thời gian trôi qua, chúng ta vẫn có thể nhớ về nhau với những cảm xúc ấm áp, ngọt ngào. Kết thúc câu chuyện, "tôi" vẫn giữ trong lòng một niềm tin, một hy vọng về một ngày nào đó, "chúng tôi sẽ lại cùng nhau "nốc rượu, say sưa, cười vang" như xưa". Niềm tin ấy, hy vọng ấy là động lực để "tôi" tiếp tục vun đắp cho tình bạn, để tình bạn ấy mãi trường tồn theo thời gian.