Trò chơi với bố trong khu vườn của nhà tôi
Trò chơi với bố trong khu vườn của nhà tôi là một trải nghiệm đáng nhớ trong tuổi thơ của tôi. Nhà tôi có một khu vườn rộng lớn, được bố trồng nhiều loại hoa đẹp. Buổi chiều, sau khi bố đi làm về, chúng tôi thường cùng nhau ra vườn và thi nhau tưới cây. Bố đã làm cho tôi một binh tưới nhỏ từ một cái đựng sơn, và còn tạo ra một vòi sen từ một hộp lon. Bố thường bảo tôi nhắm mắt lại, sau đó dẫn tôi đi chạm từng bông hoa một. Bố thường hỏi tôi đoán tên của hoa đó là gì, và dù tôi luôn trả lời sai, bố vẫn khuyến khích tôi và nói rằng dần dần tôi sẽ nói đúng. Mỗi chiều, tôi thường nhắm mắt và sờ từng bông hoa, cố gắng đoán tên của chúng. Ban đầu, tôi chỉ đoán được hai loại hoa là hoa mồng gà và hoa hướng dương. Nhưng sau một thời gian, tôi đã có thể đoán được hết các loại hoa trong vườn. Từ đó, tôi có thể chạm vào bất kỳ cây nào và nói đúng tên của nó. Tôi cũng đã biết rõ vị trí của từng cây trong vườn, và có thể đi mà không cần chạm vào bất cứ vật gì. Trò chơi này không chỉ diễn ra trong khu vườn, mà còn trong nhà. Bố thường giấu mình ở một nơi nào đó và đố tôi tìm ra. Dù bố giấu đâu đi nữa, tôi luôn tìm thấy anh ấy. Bố còn đố tôi khi tôi nhắm mắt, anh ấy đi xa bao nhiêu. Ban đầu, tôi luôn đoán sai, nhưng sau đó tôi đã trở nên thông minh hơn và đoán đúng dần dần. Mỗi lần tôi đoán đúng, bố đều rất vui và tự hào về sự tiến bộ của tôi. Ngay cả khi tôi đang nằm trong giường và vùi đầu trong mền, tôi vẫn có thể biết bố đang cách xa tôi bao xa chỉ bằng cách nghe tiếng bước chân. Trò chơi này khiến chú Hùng, người hàng xóm, ngạc nhiên và nghi ngờ rằng tôi không thể làm được như vậy, rằng tôi đang ăn gian. Nhưng tôi không hé mắt, tôi chỉ biết chỗ cây hoàng lan mà thôi! Chú Hùng không thể tin vào mắt mình và phải thốt lên rằng tôi có con mắt thần! Trò chơi này không chỉ là một trò đùa vui nhộn, mà còn là một cách để tôi phát triển khả năng quan sát và nhận biết. Nhờ trò chơi này, tôi đã trở nên tự tin hơn và có kh